Chương 752: Mai Hồng không tới
Cố Vân Đông hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống cùng Thiệu Thanh Viễn.
Ăn hai miếng, cô dường như nhớ đến cái gì đó, quay sang hỏi Đồng Thủy Đào ngồi ở một cái bàn khác.
“Đã mang thức ăn qua cho Trương Nghênh Nguyệt chưa?”
“Mang qua rồi ạ, đại phu nói hiện giờ nàng ấy không thích hợp ăn mấy món nhiều gia vị, cho nên muội nấu cho nàng ấy ít cháo, và hai món xào.”
Cố Vân Đông nghe xong gật đầu, lúc này mới không băn khoăn nữa, bắt đầu ăn.
Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, chỉ một lát mà trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết dầy.
Cố Vân Đông ăn xong lập tức đi đắp người tuyết, Thiệu Thanh Viễn đến chơi cùng cô.
Đồn Thủy Đào ở bên cạnh cũng phát điên, lôi kéo Thiệu Toàn và mấy người đi dọn tuyết.
Mấy hạ nhân khác trong phủ lúc đầu còn có chút câu nệ, dù sao bọn họ cũng vừa mới tới Thiệu phủ không được bao lâu, mặc dù bọn họ biết gia và phu nhân đều là người hiền lành, nhưng cũng không thể thật sự buông thả được.
Sau đó, dưới sự lôi kéo của Đồng Thủy Đào, cuối cùng cũng vui vẻ đến đắp người tuyết.
Chưa kể, tuy những người tuyết này không lớn, nhưng từng cái đều rất xinh đẹp.
Cố Vân Đông xem đến hâm mộ không thôi. Bọn họ ở trong kinh thành đã lâu, mấy chuyện này đều có kinh nghiệm rồi.
Trong phòng, Trương Nghênh Nguyệt nằm trên giường cũng cười theo, lắng nghe tiếng nói cười vui vẻ, nàng cảm thấy tương lai cuộc sống sẽ ngày càng tốt.
Cố Vân Đông chơi cả một ngày, tới khi trời đã khuya mới nghỉ ngơi, trên người cô nóng hầm hập cả người đầy mồ hôi.
Thiệu Thanh Viễn cau mày nấu cho cô một chén thuốc, đến khi cô uống hết mới cho phép cô đi ngủ.
Cố Vân Đông đau khổ, ai oán nhìn hắn.
“Ta đã nhắc nhở nàng từ sớm rồi.” Thiệu Thanh Viễn hiếm khi cứng rắn, bắt đầu dụng tâm: “Nàng không phải là không nghe thấy.”
Cố Vân Đông hừ một tiếng, dướn cổ, uống hết trong một hơi.
Ngay sau đó, một viên kẹo trái cây được nhét vào trong miệng cô.
Thật ra cô không sợ đắng, chẳng qua là bây giờ có người thương cô xót cô, có người này bao dung cô, cho nên cô thấy, dường như thỉnh thoảng tùy hứng một tí cảm giác cũng không tệ lắm.
Cố Vân Đông thỏa mãn ôm Thiệu Thanh Viễn đi ngủ.
Tuyết đã ngừng, bên ngoài trẳng cóa một mảng.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Cố Vân Đông cảm giác rõ ràng thời tiết lạnh hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Cô rụt rụt cổ, không muốn chui ra khỏi ổ chăn.
Thiệu Thanh Viễn đã ra ngoài, hắn và nông dược phụ cận kinh thành đã hẹn giao hàng ngày hôm nay, số lượng có chút lớn, nên hắn phải tự mình đi một chuyến.
Cố Vân Đông nằm trên giường thêm một lát, rốt cuộc vẫn rời giường.
Dù sao Hạ ma ma cũng sắp tới đây, nếu thấy cô vẫn chưa rời giường, nhất định sẽ dùng biểu cảm ‘ngươi là heo sao’ để nhìn cô.
Cũng may, Cố Vân Đông vừa kiên cường chui ra khỏi ổ chăn sửa soạn xong xuôi, thì Hạ ma ma mới bước vào nhà.
Lúc cô ăn bữa sáng, những cô nương khác cũng lục đục kéo đến.
Chỉ có điều tới giờ thìn, Hạ ma ma lại đột nhiên cau mày tìm đến thư phòng bên này.
“Hôm nay Mai Hồng không tới.”
“Không tới?”
Hạ ma ma gật đầu: “Bình thường nàng luôn là người đến sớm nhất, hôm nay lại chậm chạp mãi không thấy. Tối hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn, không biết có phải nàng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.”
Cố Vân Đông buông bức họa trong tay xuống, cô vừa mới vẽ tranh, cảnh tuyết hiếm thấy nên cô đột nhiên thấy hăng hái. Nghe Hạ ma ma nói cô lập tức gác bút sang một bên: “Để ta cho người đi xem thử.”
“Được.”
Cố Vân Đông gọi Đồng Thủy Đào, nha đầu này chỉ thích chạy ra ngoài mỗi ngày, vừa lúc có thể giao việc này cho nàng.
Đồng Thủy Đào nhận quay người rời đi.
Nhưng mà, không đợi nàng ra khỏi cửa, ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa tinh tế.
Người gác cổng mở cửa, lâp tức nhìn thấy một tiểu tử dè dặt ngó đầu nhìn dáo dác, tay giơ giữa không trung.
Khi thằng bé kia nhìn thấy người gác cổng nó lập tức thu tay lại.
Sau đó có chút chần chờ hỏi: “Đây có phải là nhà của Thiệu Thanh Viễn không?”
“Phải, ngươi tìm ai?”
“Ta, ta, tìm Cố chủ nhân.” Thằng bé kia có vẻ bất an, nó khẽ lùi về phía sau một bước.
Đồng Thủy Đào đúng lúc đi đến cửa chính, nghe thấy vậy lập tức hỏi: “Ngươi là ai? Tìm tiểu thư nhà chúng ta có việc gì?”
“Ta là đệ đệ của Mai Hồng, Mai Lâm.”
Đệ đệ của Mai Hồng?
Đồng Thủy Đào nhớ ra hôm nay Mai Hồng không đến đây, vì thế nàng nhanh chóng để cho thằng bé này tiến vào.
Mai Lâm nuốt nuốt nước miếng, do dự tiến vào cổng lớn, nhìn nó có vẻ cực kỳ khẩn trương.
Trời rất lạnh, thằng bé mặc vài cái áo bông mỏng trồng lên nhau, nhìn nó mập mạp tròn vo như một quả bóng, nhưng hình như y phục không vừa người cho lắm.
Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra thằng bé rất gầy yếu. Gương mặt nó bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ, đôi môi có chút nứt nẻ, hàng lông mi còn đọng băng sương.
Cố Vân Đông đi ra, lập tức nhìn thấy một thằng nhóc đang rụt cổ đứng ở trong đình viện.
Lúc nhìn thấy cô, đôi mắt Mai Lâm hơi sáng lên, nó tiến lên một bước sau đó lại nhanh chóng dừng lại.
“Ngươi là đệ đệ của Mai Hồng? Hôm nay nàng không tới, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Cố Vân Đông hỏi.
Mai Lâm liên tục gật đầu: “Đại tỷ ta xảy ra chút chuyện, hai ngày này không thể đến đây học tập, cho nên, tỷ ấy bảo ta đến gặp Cố chủ nhân xin nghỉ. Đại tỷ nói, hai ngày này xin Cố chủ nhân cứ khấu trừ tiền công, quay lại tỷ ấy sẽ làm việc gấp đôi.”
Nói xong, Mai Lâm lại cẩn thận liếc nhìn Cố Vân Đông một cái, rồi nói thêm một câu: “Chủ, chủ nhân, có thể đừng đuổi việc đại tỷ ta được không? Không phải là tỷ ấy cố tình không đến học tập đâu, là do thật sự đã xảy ra chuyện. Bằng không, chủ nhân xem thử ta một chút, hai ngày đại tỷ ta không có ở đây, ta có thể giúp đỡ chủ nhân làm việc.”
Thằng bé vỗ vỗ ngực mình, hơi đứng thẳng dậy
Cố Vân Đông nhíu mày một cái, không đáp ứng, chỉ hỏi: “Mai Hồng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có việc gì, qua hai ngày nữa là không sao rồi.”
“Nếu ngươi không nói thật thì ta sẽ đuổi việc nàng.” Trải qua một khoảng thời gian ở chung, ít nhiều Cố Vân Đông cũng hiểu cách làm người của nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định nàng sẽ không xin nghỉ.
Lần này chẳng những xin nghỉ, không thể tự mình tới được còn bắt đệ đệ mạo hiểm gió tuyết đến đây, có vẻ tình hình có chút nghiêm trọng.
Mai Lâm bị lời của Cố Vân Đông dọa, nhất thời hoảng sợ: "Đừng, ta nói thật. Đại tỷ của ta, nàng, nàng bị xà nhà đập trúng nên bị thương. "
"Xà nhà? ?"
"Phải." Mai Lâm trong lòng chua xót, dần dần bắt đầu bi thương nghẹn ngào nói: "Hôm qua tuyết rơi rất lớn, tuyết ứ đọng trên nóc nhà đột nhiên đổ sập xuống, đập trúng tỷ tỷ làm tỷ ấy bị thương."
"Không phải rất nghiêm trọng sao? Sao lại chỉ nghỉ ngơi có hai ngày đã muốn qua đây rồi?” Cố Vân Đông không khỏi hơi cao giọng.
Hạ ma mà và mấy cô nương khác trong phòng cũng nghe được động tĩnh, đều đang đi ra ngoài, thì đúng lúc nghe được cuộc đối thoại này.
Mai Lâm nghe thế, nhất thời ảo não không thôi, đáng lẽ nó không nên nhiều lời như vậy. Rõ ràng trước khi đi đại tỷ đã dặn nó nếu không cần thiết thì đừng nên nói nhiều rồi, sao nó lại không nhớ chứ?
Thấy người trong đình viện ngày càng nhiều, lông mày Cố Vân Đông càng nhíu chặt lại. Bỗng chốc Mai Lâm thấy hoảng sợ, nó cảm giác hình như nó đã làm hỏng việc rồi.
Nó thật có lỗi với đại tỷ.
Vì tránh cho mình nói nhiều sai nhiều, Mai Lâm lập tức nhìn Cố Vân Đông khom người chào, căng thẳng nói: "Hai ngày nữa sẽ tốt hơn, thực sự hai ngày nữa tỷ ấy sẽ tốt hơn, không có gì nghiêm trọng đâu. Nhất định hai ngày nữa tỷ ấy có thể qua đây, ta, ta đi trước."
Nói xong, Mai Lâm xoay người bỏ chạy.