Chương 753: Gần đây thật xui xẻo
Người trong đình viện không ai nghĩ hắn sẽ có hành động này, cổng lớn vẫn đang mở, Mai Lâm chẳng mấy chốc đã chạy ra khỏi cổng viện.
Nhoáng cái, người đã biến mất ở đầu hẻm.
“Ai.” Cố Vân Đông mở miệng muốn gọi nó, nhưng không kịp.
Cô nhịn không được day day trán, Hạ ma ma lo lắng nói: “Theo lời nó nói, e rằng Mai Hồng bị thương không nhẹ. Chủ nhân, để ta thử qua đó, xem có cần giúp đỡ gì không.”
Mấy cô nương phía sau cũng nói theo: “Chúng ta cũng đi.”
Cố Vân Đông liếc nhìn các nàng một cái: “Các người đi làm cái gì? Tất cả ở nhà, tiếp tục học với ma ma đi. Cửa hàng sắp khai trương, vết thương của Trương Nghênh Nghuyệt còn chưa lành, bây giờ Mai Hồng lại bị xà nhà đập trúng, e là đến lúc đó các ngươi se phải vất vả rồi.”
“Chúng ta không sợ vất vả.” Mấy người đồng thanh nói.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Vân Đông quay sang nói với Hạ ma ma: “Ngươi ở nhà xem các nàng đi, đúng lúc ta không có việc gì, ra ngoài hoạt động một chút.”
Nhân tiện, đi xem tình hình cửa tiệm thế nào.
Cố Vân Đông nói xong, bảo Đồng Tủy Đào đi chuẩn bị xe ngựa trước, còn mình thì vào nhà thay một bộ y phục thật dày, đội mũ rồi mới ra ngoài.
Đường phố ở kinh thành không giống những nơi khác, rõ ràng sáng sớm trên mặt đất vẫn còn phủ đầy tuyết, nhưng bây giờ đã được người quét gọn sang hai bên, di chuyển bằng xe ngựa cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà mặt đường vẫn ướt nhẹp, nên Đồng Thủy Đào cũng không dám đi quá nhanh.
Cố Vân Đông cầm địa chỉ nhà Mai Hồng trong tay, xốc màn xe lên ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
“Tiểu thư, người mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, người đừng để bị trúng gió.”
Cố Vân Đông hà một hơi: “Không có việc gì, một tí khả năng chịu lạnh này tiểu như nhà ngươi vẫn có.”
Đồng Thủy Đào ha ha cười thành tiếng, nhưng ngay sau đó lại thở dài một hơi: “Tiểu thư, gần đây chúng thật xui xẻo. Trương Nghênh Nguyệt vừa mới bị đánh phải nằm trên giường không dậy nổi, Mai Hồng lại bị ngã, hai người được việc nhất thì lại phải dưỡng thương, đến lúc khai trương cửa tiệm phải làm thế nào đây?”
Cố Vân Đông dựa vào cửa xe, cô đang cũng suy nghĩ vấn đề này.
Khai trương cửa tiệm sẽ bán đại hạ giá, để làm hoạt động, cho dù có cả Trương Nghênh Nguyệt và Mai Hồng thì có vẻ như vẫn không đủ nhân lực, bây giờ lại càng thiếu.
Nhưng thiên tai nhân họa, thế sự khó lường, chuyện này cũng không có cách nào tránh khỏi.
“Bây giờ quan trọng nhất là xem tình hình Mai Hồng thế nào, còn những chuyện khác, ta sẽ có biện pháp.”
Nếu thật sự không được, thì cô sẽ hỏi mượn Cát thị mấy nha hoàn trong phủ.
Chỉ là bưng trà rót nước, mấy nha hoàn đó nhất định không thành vấn đề.
Huống chi nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn này, đợi đến khi khách nhân từ từ ổn định rồi, sẽ không luống cuống tay chân nữa.
Hơn nữa đến lúc đó, có lẽ Trương Nghênh Nguyệt và Mai Hồng, cũng đã ổn rồi.
Cố Vân Đông vừa suy nghĩ vừa vô thức nhìn con đường phía trước.
Bỗng nhiên, cô ngừng lại một lát, rồi nói với Đồng Thủy Đào: “Dừng lại.”
“Huh.” Đồng Thủy Đào giữ chặt dây cương, khó hiểu hỏi: “Sao vậy tiểu thư?”
Cố Vân Đông quay đầu nhìn phía sau xe ngựa, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo vừa đi vừa vừa lau nước mắt.
Đồng Thủy Đào cũng nhìn thấy: “Đó không phải là Mai Lâm à?”
Mai Lâm đi chậm rãi, mặc dù đi trước, nhưng lúc này lại bị xe ngựa của Cố Vân Đông đuổi kịp.
Mai Lâm vẫn chưa phát hiện ra các cô, chỉ là thấy trước mặt có chiếc xe ngựa dừng lại, thì tự động dịch sang bên cạnh, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được hai bước, thì đột nhiên có một người đứng chắn trước mặt nó.
Mai Lâm sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Đồng Thủy Đào: “Ngươi……”
Sau đó, trên đầu nó vang lên một giọng nói: “Lên xe.”
Mai Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, thì lập tức thấy Cố Vân Đông đang ngoắc ngoắc tay với nó.
Nó cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, đến khi Đồng Thủy Đào vỗ nó một cái nó mới phản ứng lại.
Cố Vân Đông lại gọi nó: “Lên xe, chúng ta đến nhà thăm đại tỷ nhà ngươi.”
Mai Lâm bị dọa sợ: “Không, không cần, đại tỷ ta không có việc gì, thật sự không có việc gì.”
Hắn xong lại muốn bỏ chạy, cứ như thể nếu làm vậy các nàng sẽ không tìm thấy nhà nó.
Nhưng nó vừa mới đi được một bước, thì đã bị Đồng Thủy Đào kéo ngược trở về.
“Mau lên, xe ngựa dừng ở chỗ này sẽ làm chắn đường.”
Vừa dút lời, Mai Lâm phát hiện mình bị nàng dùng một tay trực tiếp lôi lên xe ngựa.
Thằng bé mở to hai mắt nhìn, người này, thật khỏe.
Tuổi Mai Lâm không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ mới bảy tám tuổi, dáng người nhỏ bé gầy tong teo, càng xe đối với nó có hơi cao, hắn nhìn xuống phía dưới, nhất thời có chút do dự.
Nó cứ nhìn trục xe ngựa như vậy một hồi, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Mai Lâm chỉ có thể gắt gao bám lấy cửa xe, nó không dám cử đồng dù gì một chút.
Cố Vân Đông kêu nó vào trong tránh gió, nó cũng là điên cuồng lắc đầu.
Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng, sau khi thấy thằn bé không có ý định xuống xe, lúc này cô mới hỏi tình hình cụ thể của nàng.
Nhưng tên nhóc này cảm thấy trước đó nó đã nói quá nhiều nên mới dẫn đến mấy người Cố Vân Đông tìm đến nhà mình, rất có khả năng nó sẽ hại đại tỷ bị đuổi.
Bởi vậy Cố Vân Đông hỏi nó cái gì, nó cũng cúi thấp đầu, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Đại tỷ ta thật sự không có việc gì, không cần phiền toái chủ, chủ nhân như vậy.”
Cố Vân Đông cvà Đồng Thủy Đào liếc nhìn nhau một cái, có chút bất đắc dĩ day day trán, đành phải tạm dừng để tài này lại.
Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã đi đến cửa tiệm đang sửa chữa, mấy người Cố Vân Đông không xuống xe, chỉ nhìn xuyên qua cửa lớn vào bên trong.
Không thấy thợ mộc Bàng, chỉ thấy hai người đồ đệ của hắn.
Cố Vân Đông cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt ngồi ở trong xe ngựa.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở đầu hẻm Nam Kiều.
Hẻm Nam Kiều nằm ở giao lộ chật hẹp, hôm qua tuyết rơi nên xe ngựa không tiện đi vào.
Cho nên Đồng Thủy Đào đậu xe ngựa ở đầu hẻm, nhờ người trông hộ. Ba người xuống xe đi bộ vào bên trong.
Càng đến gần nhà họ Mai, Mai Lâm càng nôn nóng. Nó len lén quay đầu nhìn trộm Cố Vân Đông mấy lần, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, dường như vẫn muốn xua tan ý định đến nhà nó của cô.
Nhưng nhà họ Mai cách đó không xa, chẳng mấy chốc ba người đã đến nơi.
Lúc này có không ít hàng xóm đang vây kín trước của nhà họ Mai, bọn họ đang bàn tán ầm ĩ về chuyện nhà họ Mai bị sụp nóc nhà.
Có một bà thím quay đầu lại nhìn thấy Mai Lâm, thì vội tiến lên nói: “Mai Lâm, mới sáng sớm ngươi đã đi đâu thế? Nhà ngươi bị sập sao vẫn còn chạy loạn hả? Đại phu tới nhà ngươi, cũng không biết đại tỷ như thế nào rồi, mau chạy vào xem đi.”
Mai Lâm nghe vậy, vội vàng đẩy đám đông ra chen vào.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào cũng đi phía trước đi, bà thím kia thấy vậy nhất thời ngẩn người: “Các ngươi là ai a?”
“Ta là chủ của Mai Hồng.”
Con ngươi bà thím kia đột nhiên sáng lên: “Ngươi chính chủ cửa tiệm mà Mai Hồng làm việc? Ngươi tới thăm Mai Hồng à? Ai da, ta nói với ngươi, Mai Hồng rất đáng thương, một mình nàng phải nuôi đệ đệ muội muội thật không dễ dàng. Ngươi cho nàng một công việc tốt, cũng xem như cứu mạng một nhà các nàng, ngươi là người tốt, ngươi……”
Bà thím còn chưa nói xong, Mai Lâm vừa chạy vào nhà lúc nãy lại chạy trở về.
Thằng bé ngắt lời bà thím, vội vàng mời mấy người Cố Vân Đông vào bên trong.
Bà thím kia dậm dậm chân, thằng bé ngốc này, còn không để bà bán thảm, nhỡ đâu chủ nhân ghét bỏ Mai Hồng bị thương không thuê nàng nữa thì phải làm sao?