Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 754 - Chương 754. Hai Người Nhìn Lầm Sao?

Chương 754. Hai người nhìn lầm sao? Chương 754. Hai người nhìn lầm sao?

Chương 754: Hai người nhìn lầm sao?

Hai người Cố Vân Đông vào viện, Mai Lâm đóng cửa viện lại. Mai gia không lớn, tương đối cũ kỹ, ngoại trừ đối diện cửa lớn có một phòng chính ra, bên cạnh còn xây thêm hai gian phòng, cho nên viện có chút chật chội.

Hiện giờ mái nhà của phòng chính bị sụp một khối lớn, gian phòng bên cạnh bình yên vô sự.

Cố Vân Đông đi về phía trước, không nghĩ tới còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc.

Cô hơi sửng sốt, liếc nhau với Đồng Thủy Đào một cái.

Nàng ấy cau mày suy nghĩ một chút, sau một khắc mở to hai mắt: "Đây không phải là Bàng..."

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ trong đi ra.

Quả nhiên là thợ mộc Bàng.

Thợ mộc Bàng nhìn thấy Cố Vân Đông cũng ngây người, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, tay chân bắt đầu không phối hợp, sắc mặt đỏ lên trong chớp mắt.

Hắn chớp chớp mắt, lập tức giải thích: "À, là như vậy, ta nghe nói mái nhà Mai gia sụp đổ. Ta lại vừa vặn am hiểu phương diện này, ta là thợ mộc, nên tới hỗ trợ sửa chữa.”

Nói đến đây, lại giống như nghĩ đến cái gì đó, có chút ảo não thêm một câu: "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ không chậm trễ công việc trong cửa hàng, hai đồ đệ của ta đều ở đây. Ta sẽ làm muộn hơn vào ban đêm, sẽ bổ sung khoảng thời gian này.”

Hắn càng giải thích càng loạn, đến cuối cùng cảm giác có chút khó đối mặt với Cố Vân Đông, gãi một nắm tóc.

Cố Vân Đông đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Cô chỉ cảm thấy kỳ quái, ví dụ như...

"Ngươi tới đây khi nào? Làm sao biết chuyện nhà họ Mai bị sập? Nhà của ngươi cũng không gần đây?”

Thợ mộc Bàng nhất thời nghẹn lại, hắn có chút mất tự nhiên liếc mắt nhìn trong phòng.

Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại: "Không thể nói?”

"Không, không phải, cái kia..." Thợ mộc Bàng ấp úng, rốt cuộc cắn răng một cái, nói: "Đầu ngõ Nam Kiều đi ngõ Hợp Thái đều phải đi qua phố Cẩm Lan, Mai Hồng cô nương mỗi lần đến nhà chủ nhân, đều đi ngang qua cửa hàng. Mỗi ngày đều cố định một canh giờ, hôm nay đã muội rồi mà ta không gặp nàng, nên cảm thấy kỳ quái. Sau đó nghe có người nói, đầu ngõ Nam Kiều có nhà bị sập mái, ta, ta không yên tâm, nên đến xem một chút, không nghĩ tới thật sự là nhà của Mai Hồng cô nương.”

Cố Vân Đông là người từng trải, nghe lời này, cô còn có cái gì không rõ.

Đầu ngõ Nam Kiều có nhà sụp, hắn lại nghĩ đến Mai Hồng trước tiên, cho dù chỉ là suy đoán, vội vàng như vậy cũng rất không thích hợp.

Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn thợ mộc Bàng, không, không thể nào, thợ mộc Bàng và Mai Hồng...Xem mắt rồi sao?

Chuyện này xảy ra khi nào? Không nghe thấy gì cả.

Lại nói tiếp, thợ mộc Bàng năm nay ba mươi hai tuổi, Mai Hồng hai mươi sáu tuổi, hai người chênh lệch tuổi tác cũng không lớn.

Nếu hai người thật sự có ý với nhau, đến với nhau cũng là một chuyện tốt.

Nhưng, hiện giờ xem ra là thợ mộc Bàng có tâm tư kia, cô còn chưa nhìn thấy Mai Hồng, không biết nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông nhìn thợ mộc Bàng một cái, nói: "Nếu tới hỗ trợ, vậy ngươi làm việc trước đi, ta đi vào nhìn Mai Hồng một chút."

“Dạ, chủ nhân."

Thợ mộc Bàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi Mai Lâm ở một bên cũng không dám lên tiếng đi sửa chữa phòng ốc trước.

Cố Vân Đông thì xoay người đi vào trong phòng.

Phòng của Mai Hồng cũng không lớn, có một đại phu tuổi còn khá lớn ở bên trong kê đơn.

Ngoài ra, có một tiểu cô nương mười mấy tuổi và một bé trai ba hoặc bốn tuổi trong phòng.

Tiểu cô nương kia nhìn thấy Cố Vân Đông, vội vàng đứng lên: "Ngươi..."

"Ta là chủ nhân của Tân Minh Các."

Tiểu cô nương kia lập tức khẩn trương, vội vàng bưng một cái ghế tới, dùng tay áo cẩn thận lau chùi, sau đó mời Cố Vân Đông ngồi xuống.

Cố Vân Đông nói cảm ơn, đi đến mép giường nhìn Mai Hồng một chút.

Nàng đang mê man, chỉ là lông mày nhíu chặt, bộ dạng không thoải mái.

Cố Vân Đông hỏi tình huống của đại phu kia.

Đại phu giao phương thuốc cho tiểu cô nương kia, lập tức nói: "Tốt rồi, sau lưng bị đập một chút, nàng ấy tránh được chỗ nguy hiểm, bị nội thương một chút, nghỉ ngơi điều trị thật tốt sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại.”

Cố Vân Đông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn đại phu kia rời đi, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía tiểu cô nương kia.

Cô nhớ rõ, muội muội của Mai Hồng tên là Mai Lam, hẳn là cô bé trước mắt này.

Theo Hạ ma ma nói, trong nhà Mai Hồng là bốn huynh đệ tỷ muội, nàng hơn mười tuổi đã tiến cung. Về sau ra khỏi cung, tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng với bản lĩnh của nàng, cùng với tiền tiết kiệm tích góp trong cung, nàng muốn tìm người gả hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc nàng xuất cung về nhà, cha mẹ đã qua đời.

Còn lại ba huynh muội, nhị đệ tuy rằng đã cưới vợ, nhưng bởi vì trong nhà nghèo, còn có đệ đệ muội muội cần nuôi dưỡng, cuộc sống thật sự rất gian khổ.

Vì thế nương tử của nhị đệ khi sinh nhi tử hai năm, rốt cuộc chịu không nổi đã chạy theo người khác, hiện giờ không biết ở nơi nào.

Nhị đệ bị kích thích, thân thể vốn không tốt đã trực tiếp suy sụp, cứ như vậy bệnh nằm ở trên giường, không thể làm việc, còn phải uống thuốc.

Tam muội Mai Lam tuổi cũng không lớn, nhưng đã bắt đầu gánh vác gánh nặng trong nhà.

Tứ đệ Mai Lâm hỗ trợ chiếu cố cháu trai nhỏ đi đường còn chưa vững, chính là đứa bé Cố Vân Đông vừa mới nhìn thấy.

Mai Hồng từ trong cung đi ra, đối mặt với hoàn cảnh như vậy. Mai gia lúc ấy mượn chút tiền bạc, những chủ nợ kia nghe nói Mai Hồng từ trong cung trở về, nhao nhao tới cửa đòi nợ.

Mai Hồng tuy rằng oán hận cha mẹ bán nàng vào cung, nhưng đối với đệ đệ muội muội lại không đành lòng.

Nhất là nhị đệ, nhỏ hơn nàng bốn tuổi, năm đó tình cảm của hai người rất tốt. Lúc nàng bị đưa đi, nhị đệ còn không biết, cha mẹ đưa nàng đi trong đêm.

Hiện giờ nhìn nhị đệ bệnh xiêu vẹo, cùng với tam đệ tứ muội gầy yếu chưa từng thấy qua, Mai Hồng không cách nào cứng rắn xoay người rời đi.

Nàng dùng bạc trên người trả nợ, làm trưởng tỷ, bắt đầu gánh vác gánh nặng trong nhà.

Chưa đầy một năm, thân thể nhị đệ của Mai Hồng hoàn toàn suy sụp, người đã không còn.

Bình Luận (0)
Comment