Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 756 - Chương 756. Cố Vân Đông Khóc Thảm

Chương 756. Cố Vân Đông khóc thảm Chương 756. Cố Vân Đông khóc thảm

Chương 756: Cố Vân Đông khóc thảm

Cố Vân Đông hỏi: "Khách quý?? Ai vậy?”

Bọn họ ở kinh thành không quen biết nhiều người lắm.

"Là quận vương gia." Người gác cửa nói: "Lúc này đang ở nhà chính uống trà, đã chờ hơn một canh giờ rồi.”

Cố Vân Đông: "..." Dịch Tử Lam tới?

Sao tự nhiên cô muốn quay người rời đi vậy?

Nhưng ý niệm này của cô vừa ra, cũng không biết có phải nghe được động tĩnh hay không, một người từ bên trong nổi giận đùng đùng đi ra.

"Thiệu phu nhân, ngươi đi đâu vậy? Trời lạnh ngươi không ở nhà, chạy loạn khắp nơi làm gì? Ngươi có biết ta đã chờ ngươi bao lâu không?”

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, mình không mời mà đến còn có mặt mũi trách cứ cô? Chẳng lẽ cô còn phải ở nhà cả ngày chờ hắn tới cửa bất cứ lúc nào sao?

Cố Vân Đông liếc xéo Dịch Tử Lam một cái, đột nhiên tròng mắt đảo qua, cúi đầu nặng nề thở dài một hơi.

Dịch Tử Lam ngẩn người, đầu đầy sương mù.

Sau một khắc liền nghe được giọng Cố Vân Đông đặc biệt ủ rũ: "Gần đây cũng không biết ta gặp vận cứt chó gì, ta thật vất vả mới tuyển được mấy nữ tiểu nhị, cũng huấn luyện không sai biệt lắm, chỉ chờ lúc khai trương phát huy tác dụng. Kết quả lúc này lại lần lượt xảy ra chuyện, đầu tiên là Trương Nghênh Nguyệt thông minh có năng lực, bị quận vương gia ngài đánh bây giờ còn đang dưỡng thương trong phòng. Sau đó là Mai Hồng hiểu chuyện cần cù, bởi vì phải làm thay cả phần công việc của Trương Nghênh Nguyệt nên quá mệt mỏi, ban đêm ngủ quá sâu bị xà nhà rơi trúng.”

Cô nói xong, lại thở dài một tiếng, nói: "Hai nữ tiểu nhị đắc lực nhất đều bị thương. Ta vừa đi gặp Mai Hồng, tình hình đặc biệt nghiêm trọng. Cửa hàng lại sắp mở cửa, nhân thủ không đủ, hiện tại ta sứt đầu mẻ trán, hận không thể một người chia làm hai người mà dùng.”

Dịch Tử Lam lập tức có chút chột dạ, cảm thấy hay là hắn sai rồi?

Không đúng, lý do này cũng quá gượng ép đi.

Mai Hồng gì kia, liên quan gì đến hắn?

Nhưng Trương Nghênh Nguyệt này quả thật là hắn sai người xuống tay, đây là lỗi của hắn, hắn nhận.

Cố Vân Đông còn đang lắc đầu thở dài, mặt mày ủ rũ giống như trời sắp sụp xuống, biểu tình này làm cho Dịch Tử Lam cảm giác mình là thủ phạm hại nàng ta táng gia bại sản vậy.

Khóe miệng Dịch Tử Lam giật giật, thật sự nhìn không nổi nữa.

"Được rồi được rồi, không phải là thiếu hai người sao? Bổn vương đưa hai người tới đây cho ngươi được không?”

“Tặng hai người?”

"Đúng, đưa cho ngươi hai nha hoàn, khế ước bán thân cũng cho ngươi. Nha hoàn quận vương phủ ta đi ra, quy củ đều là nhất đẳng, lại đi theo Hạ ma ma học tập hai ngày, cam đoan không kém các nữ tiểu nhị khác của ngươi, như thế nào?”

Cố Vân Đông tỏ vẻ rất hoài nghi: "Quy củ nhất đẳng? Liễu Oanh kia..."

"Đó là chuyện ngoài ý muốn." Chuyện mẹ con Liễu Oanh và Phúc ma ma bị xử trí, Vương phi cũng đã nói qua với hắn, dù sao cũng là người hầu hạ bên cạnh nữ nhi, không nghĩ tới lại xảy ra sơ hở lớn như vậy.

Dịch Tử Lam nghĩ đến chuyện này, có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi có muốn không?”

“Ta sợ ngài trả thù ta, cố ý tặng người như Liễu Oanh. Còn nữa, ngài có tiền án, đừng quên lúc trước ngài sai khiến Trương Nghênh Nguyệt làm chuyện gì.”

Dịch Tử Lam cắn răng, nữ nhân này còn chưa dứt?

"Yên tâm, ta cam đoan đưa cho ngươi hai nha hoàn có năng lực hiểu quy củ còn tư sắc bình thường, lần này ta chân thành. Hơn nữa, khế ước bán thân nằm trong tay ngươi, ngươi có cái gì phải lo lắng.”

Cố Vân Đông nghe vậy, suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục khó xử gật đầu.

"Được rồi, nếu ngài đã chân thành như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngài." Lúc này Cố Vân Đông còn không biết, người Dịch Tử Lam đưa tới, rốt cuộc có bao nhiêu hại người.

Dịch Tử Lam muốn cào rách mặt Vân Đông, làm như ta ép ngươi vậy.

Lúc này Cố Vân Đông mới bắt đầu đi vào nhà chính: "Đúng rồi, hôm nay Vương gia tới đây có chuyện gì?”

Nói đến chuyện này, Dịch Tử Lam cũng chuyển sự chú ý.

Hắn hưng phấn hẳn lên, lập tức đi theo vào nhà chính.

Trong nhà chính đặt chậu than, Cố Vân Đông vừa đi vào, người lập tức ấm áp hơn.

Dịch Tử Lam ngồi đối diện cô, trên mặt tràn đầy tươi cười: "Kính lúp của ngươi, bổn vương đã đưa vào cung kính dâng cho Hoàng thượng. Hoàng thượng vô cùng cao hứng, nói là muốn thưởng cho ngươi."

Ban thưởng?

Cố Vân Đông hứng thú, hơi nghiêng người ra ngoài: "Thưởng cái gì?"

“Cái này mà." Dịch Tử Lam đột nhiên thần bí: "Bổn vương không thể nói cho ngươi biết."

Cố Vân Đông: "…"

"Nhưng, Hoàng Thượng đã chuẩn bị xong thánh chỉ, bổn vương tận mắt nhìn thấy." Dịch Tử Lam hạ thấp giọng, thần bí nói: "Nội dung thánh chỉ kia, đối với ngươi chính là một ân điển lớn. Chỉ là thánh chỉ phải đợi sau này mới tuyên bố, dù sao cũng phải chờ kính lúp thật sự làm ra mới được, như thế Hoàng Thượng ban thưởng cho ngươi, mới quang minh chính đại.”

Hóa ra còn phải chờ công bộ nghiên cứu chế tạo ra kính lúp mới được.

Vậy cô phải đợi đến khi nào?

Tuy rằng cô tin tưởng những người kia sớm muộn gì cũng có ngày thành công, nhưng cô ở kinh thành không được bao lâu, chờ Bạch Chi Ngôn có thể động đậy, cô đã phải đi phủ Linh Châu.

Chỗ tốt trong thánh chỉ này, không biết lúc nào mới nhận được?

Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông không nhịn được thở dài.

Dịch Tử Lam thấy thế, uống một ngụm trà: "Ngươi không cần phải như vậy, thánh chỉ sớm muộn gì cũng sẽ tới. Nếu ngươi thật sự không chờ được, vậy, ngươi trước tiên hãy nhận lễ của bổn vương đã.”

Cố Vân Đông bất ngờ ngẩng đầu: "Lễ của ngài? Ngài tặng ta lễ vật?”

Sao nghe có loại cảm giác mặt trời mọc hướng tây vậy?

Dịch Tử Lam ho nhẹ một tiếng: "Đương nhiên, đây mới là mục đích bổn vương tới đây. Dù sao kính lúp kia tuy rằng là ngươi kính dâng, nhưng ngươi ở trước mặt mọi người tạo thanh thế cho bổn vương, bổn vương coi như dính ánh sáng của ngươi. Bổn vương cũng không phải người hẹp hòi, tất nhiên bánh chưng đi bánh quy lại.”

Không phải là người hẹp hòi? Quận vương gia ngài nói lời này không cảm thấy chột dạ sao?

Nhưng lời này Cố Vân Đông không nói, nể mặt hắn tặng lễ vật.

Cố Vân Đông cười đến đặc biệt nịnh nọt: "Vậy lễ vật của Vương gia đâu?”

Dịch Tử Lam giơ tay lên vỗ vỗ, rất nhanh, bên ngoài có hai hạ nhân mang theo một cái rương thật lớn tới.

Cố Vân Đông mở to hai mắt, ra tay lớn như vậy?

"Mở ra xem một chút." Dịch Tử Lam rất đắc ý mở miệng.

Cố Vân Đông cũng không khách khí, mở rương trước mặt hắn.

Bên trong rương lại bày rất nhiều hộp, có dài có vuông có lớn có nhỏ.

Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn hắn một cái, lập tức đưa tay mở cái hộp đầu tiên.

Liếc mắt một cái là thấy được một bộ trang sức tinh xảo.

Cố Vân Đông cẩn thận nhìn một chút, cho dù cô không hiểu những thứ này, cũng nhìn ra được rất quý trọng.

Giọng Dịch Tử Lam từ phía sau truyền đến: "Trang sức này, là Vương phi chuẩn bị.”

Cố Vân Đông gật đầu, cô đã nói, Dịch Tử Lam tặng nữ nhân trang sức thì quá thiếu tâm nhãn.

Bình Luận (0)
Comment