Chương 757: Cố Vân Đông muốn ban thưởng
Chiếc hộp thứ hai bị mở ra, nhìn thấy một cuốn sách trong đó.
Những chiếc hộp sau đó có nhiều đồ vật muôn màu muôn vẻ, nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Nhưng điều khiến Cố Vân Đông không ngờ đến là, có vài chiếc hộp ở đây chứa dược liệu.
Cố Vân Đông đi theo Thiệu Thanh Viễn cũng coi như có chút kiến thức, mấy thứ dược liệu này giá thành có vẻ không rẻ.
Dịch Tử Lam tặng dược liệu, lẽ nào là muốn kết bằng hữu với Thiệu Thanh Viễn sao?
Ra tay đúng là rất hào phóng.
Cố Vân Đông mở nắp rương to ra, quay đầu tủm tỉm cười nhìn Dịch Tử Lam: "Đa tạ Vương gia."
"Trong lòng ngươi nhớ là được, sau này có đồ gì tốt đừng quên bổn vương."
Cố Vân Đông: "..." Hoá ra ngài có chủ ý như vậy, đúng là đánh giá cao ngài rồi.
Dịch Tử Lam mang đồ đến đây tặng, những điều nên nói đã nói xong, hôm nay Thiệu Thanh Viễn không ở nhà nên hắn cũng không muốn ngồi ngẩn ngơ, định đứng dậy cáo từ.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lại phát hiện Cố Vân Đông như có điều muốn nói lại thôi.
Dịch Tử Lam nghi hoặc: "Sao? Có vấn đề gì sao?"
Cố Vân Đông ho nhẹ nói ra: "Vương gia, ta không biết Hoàng Thượng sẽ ban thưởng gì cho ta. Nhưng mà trước mắt mà nói, ta thật sự rất muốn có một thứ, ngài xem có thể nói khéo với Hoàng Thượng một tiếng, khiến Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, thay đổi nội dung thánh chỉ một chút."
Dịch Tử Lam mở to hai mắt nhìn: "Ngươi điên rồi sao?"
Gan lớn thật ...cũng dám chủ động xin ban thưởng.
Cố Vân Đông thở dài, cô cũng không muốn, nhưng Dịch Tử Lam lại không cho cô biết trên thánh chỉ viết những gì, lỡ như ban thưởng thứ cô không thích thì sao?
Dù sao lần trước phu quân của cô lập được công, Hoàng Thượng còn muốn giữ hắn lại kinh thành để làm thái y cơ mà.
Cho nên trong lòng cô có chút không yên lòng.
Dịch Tử Lam nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn ngồi trở về.
"Được thôi, ngươi nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?" Dừng lại một chút hắn lại nói thêm: "Có điều nói trước, nếu yêu cầu của ngươi có hơi quá đáng thì, bản vương sẽ không chuyển lời, bản Vương còn muốn sống thêm vài năm nữa."
"Yên tâm thứ ta muốn ban thưởng không lớn." Cố Vân Đông nói: "Thật ra ta muốn nhờ Hoàng Thượng viết cho ta ba bức chữ."
Ba bức chữ?
"Đúng vậy, không phải nhà bọn ta sắp mở một cửa hàng sao? Tân Minh Các, Thiệu Ký, Cố Ký, ta nghĩ có bút lưu của Hoàng Thượng, khách sẽ nườm nượp đến cửa hàng của ta đúng không?"
Dịch Tử Lam: "..." Ý tưởng này của ngươi quả nhiên rất đặc biệt.
Hắn nghĩ đến thánh chỉ Hoàng Thượng viết lại liếc nhìn Cố Vân Đông trước mặt rồi ngẩng mặt nhìn lên trời.
Đúng là hắn đánh giá cao nàng ta, người này chỉ nghĩ đến tiền, hết thuốc chữa.
Muốn được Hoàng Thượng ngự bút còn chưa tính, còn một lần muốn ba bức, ngươi muốn lên trời ư?
"Được ta sẽ nói khéo giúp ngươi." Dịch Tử Lam vẫy tay.
Hắn nghĩ đến lúc trước Cố Vân Đông hiến phương thức làm đường trắng lên, cùng với việc Hoàng Thượng biểu huynh thưởng thức. Đột nhiên cảm thấy ba bức chữ cũng không phải việc khó.
Cả kinh thành to như vậy đúng thật là không có cửa hàng nào có lưu bút của Hoàng Thượng để lại.
Cố Vân Đông chính là người duy nhất từ trước đến nay.
Dịch Tử Lam đứng dậy cáo từ, Cố Vân Đông đành đợi hắn truyền đạt lại yêu cầu của cô.
Chỉ có điều, ngày hôm đó Dịch Tử Lam chưa đến cung, ngược lại là vào buổi chiều hôm đó cho hai nha hoàn tới trước.
Hộ vệ đi theo bên cạnh Dịch Tử Lam lúc sáng đưa nha hoàn tới.
Chẳng qua là…
Cố Vân Đông nhìn hắn đưa người tới, không nhịn được mà nhăn mặt hai lần.
Hộ vệ kia đưa khế ước bán bán thân cho cô: " Thiệu phu nhân, nhiệm vụ của thuộc hạ đã hoàn thành, người giao cho phu nhân, cáo từ"
Nhìn thấy hộ vệ chuẩn bị đi Cố Vân Đông vội vàng ngăn hắn lại: "Đợi một chút, đợi một tý."
Hộ vệ dừng lại trên mặt đầy sự khó hiểu.
Cố Vân Đông hít một hơi thật sâu, chỉ vào mười mấy người trước mặt nói: "Ta cần hai nha hoàn, không phải là hai gia đình, Vương gia của các ngươi không hiểu ý ta sao."
Phải, Dịch Tử Lam đúng là đưa hai nha hoàn thoạt nhìn rất nhu thuận, nhưng đi theo hai nha hoàn đó là người nhà của các nàng.
Trời đúng là có mắt, cửa hàng của cô vẫn chưa mở cửa, thu nhập mỗi ngày không có, tiêu hao thì một xấp dày, hôm nay nhân khẩu lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, Dịch Tử Lam nghĩ là cô có nhiều tiền nên muốn ăn sạch tiền của cô sao?
Nhà cô hiện tại có đủ hạ nhân rồi, nhiều người như vậy cô biết sắp xếp vào đâu?
Cố Vân Đông muốn trả người về, cô cảm thấy việc tin tưởng Dịch Tử Lam chính là sai lầm.
Tên hộ vệ kia nhìn thấy bộ dạng bối rối của cô vội vàng giải thích.
"Vương gia nói, ngài ấy thành tâm thành ý muốn đưa người tới, nếu đã như vậy, hiển nhiên sẽ không nắm lấy người nhà của hai nha hoàn này làm cho Thiệu đại phu và phu nhân lo lắng. Hai gia đình không nhiều lắm, phu nhân cũng không cần khách sáo, cứ nhận là được."
Cố Vân Đông: "..."
Cô thở ra một hơi: "Không cần thiết, hạ nhân bên cạnh ta đã đủ, ngươi dẫn người về đi, ta nghĩ vậy..."
Ai ngờ còn chưa nói hết, hộ vệ kia đã lui về sau hai bước: "Phu nhân, người thuộc hạ đã dẫn đến, không có chuyện quay về. Quận Vương gia nói giấy bán thân đưa cho phu nhân, hai gia đình này tùy phu nhân xử lý. Nếu Thiệu đại phu và phu nhân cảm thấy không hài lòng, vậy thì bán đi."
Vừa dứt lời người của hai gia đình trước mặt mặt tái đi đồng loạt quỳ xuống.
"Cầu xin phu nhân giữ nô tài lại."
Cố Vân Đông lùi lại một bước: "Đừng, các ngươi đứng lên trước đi."
Hậu vệ thấy thế vội vàng chắp tay: "Thuộc hạ đã nói những gì Vương gia giao phó, cáo từ."
Nói xong hắn liền quay người đi.
Cố Vân Đông "..." Sao có thể ép mua ép bán thế chứ?
Cô nhìn một đám người quỳ đầy trước mặt im lặng một hồi lâu.
Quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn đứng đằng sau: "Làm thế nào bây giờ?"
Thiệu Thanh Viễn cười đi lên xoa đầu của cô: "Để ta, nàng nghỉ ngơi trước đi."
"Được rồi." Cố Vân Đông lùi về một bên ngồi trên ghế uống trà.
Thiệu Thanh Viễn cho hai gia đình đứng lên, lúc này mới cẩn thận đánh giá một lượt.
Dẫn đầu chính là hai nha hoàn Dịch Tử Lam đưa tới, một người là Vạn Tiểu Sương, một người là Dư Phán Nhi, hai người đều mười lăm tuổi.
Vạn gia có năm người ngoài Vạn Tiểu Sương còn có cha mẹ nàng và một cặp đệ đệ song sinh, nhìn đoán chừng tầm mười hai tuổi. Tên là Vạn Tiểu Cao và Vạn Tiểu Tráng, chưa nói đến cái tên láu lỉnh, hai người thật sự cao ráo và cường tráng.
Hơn nữa còn là sinh đôi giống nhau y đúc, đến từng động tác nhỏ, làm cho người ta không phân biệt được.
Dư gia có bốn người, ngoài Dư Phán Nhi ra còn có cha mẹ và một đệ đệ, là Dư Dũng. Dư Dũng mười ba tuổi, nhìn trông rất nhã nhặn hoàn toàn khác hai anh em sinh đôi.
Thiệu Thanh Viễn đi đến cạnh Dư Dũng, đột nhiên nhướn lông mày.