Chương 758: Hai gia đình
Dư Dũng càng thêm hoảng sợ, theo bản năng quỳ xuống.
Đang quỳ xuống được một nửa thì được Thiệu Thanh Viễn đưa tay ra đỡ: "Đứng thẳng."
"Dạ, dạ ông chủ."
Người Dư gia có chút căng thẳng, không biết tại sao ông chủ mới lại đến đứng cạnh Dư Dũng, có phải có gì bất mãn với họ.
Cố Vân Đông cũng hoang mang hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
"Trên người có mùi thuốc." Thiệu Thanh Viễn đặc biệt mẫn cảm đối với mùi dược liệu, hắn quay đầu lại nhìn Dư Dũng: "Lúc trước ở quận Vương phủ ngươi làm công việc gì?"
"Lúc ở Vương phủ, tiểu nhân làm trợ thủ đi theo đại phu trong phủ." Dư Dũng nói: "Sau này Đào đại phu lớn tuổi về nhà dưỡng lão, Vương gia lại thuê Chương đại phu về. Chỉ là mấy ngày trước Chương đại phu cũng rời đi, cho nên mấy ngày này tiểu nhân ở Vương phủ giúp phơi dược liệu." Sau đó mới đi đến phủ mới.
Cố Vân Đông nghe được thì có chút sửng sốt quay qua liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, không nói thêm gì, quay lại ngồi xuống chiếc ghế trước đó, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Các ngươi hãy nói một chút về những việc đã làm tại Vương phủ, từng việc từng việc một."
Hắn chỉ vào Dư gia.
Dư Dũng vừa đã nói rồi, vì vậy tiếp đến cha mẹ Dư gia bắt đầu nói.
Cha mẹ Dư gia chỉ làm việc vặt, một người làm chăm sóc ở chuồng ngựa, đối với việc chăm sóc ngựa rất có tay nghề. Một người làm tại hoa viên, chăm sóc cây hoa, còn phải nhổ các loại cỏ dại.
Còn Dư Phán Nhi, làm phụ nhà bếp, làm việc cần mẫn, ít nói, nhã nhặn, giống với Dư Dũng.
Tiếp đó là đến Vạn gia, Vạn phụ không phải làm việc trong phủ, hắn làm chân chạy của các cửa hàng bên ngoài dưới danh nghĩa quân vương. Tuy nói là chân chạy, nhưng cũng thấy qua không ít các mặt của xã hội, ánh mắt ngay thẳng.
Vạn mẫu là người phụ trách thêu thùa trong phủ, những thứ khác không nói, tay nghề thêu thùa thật sự rất tốt.
Vạn Tiểu Sương phụ trách tiếp đãi khách nhân đến ở Vương phủ, như Viên Tư Nặc, những việc như phòng ở, ăn uống của khách nhân đều là Vạn Tiểu Sương phụ trách.
Khiến người khác bất ngờ nhất là hai huynh đệ Vạn Tiểu Cao Vạn Tiểu Tráng, nghe hai bọn hắn nói, trước đó không có công việc cố định.
Từ lúc bảy tám tuổi bắt đầu được giao phụ trách làm hộ vệ của phủ, đi theo hộ vệ học võ, đến giờ đã qua nhiều năm.
Công việc cụ thể thì không có, ngày bình thường công việc nhiều nhất là làm chân chạy cho mấy tên hộ vệ, hoặc là vận chuyển đồ.
Cố Vân Đông cũng không nhịn được trợn to mắt: "Cho nên hai người có vóc dáng lớn, sau đó được huấn luyện làm hậu vệ dự bị sao? Thân thủ rất tốt đúng không?"
Cái gì gọi là huấn luyện hậu vệ dự bị, hai người Vạn Tiểu Cao không hiểu, nhưng nghe đến câu sau thì hiểu ra.
Hai anh em nhìn nhau một cái, Vạn Tiểu Tráng gãi gãi đầu, có chút ngu ngơ trả lời: "Thật sự cũng không được khá lắm, bọn tiểu nhân đánh không lại hậu vệ trong Vương phủ."
Không tốt lắm là thế nào.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, hắn nhìn Thiệu Văn.
Quả nhiên con ngươi của tên tiểu tử này phát sáng, bộ dạng rất kích động.
Cố Vân Đông không nhịn được mà ghé sát vào tai Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng nói: "Chàng đào tạo thế nào vậy, sao lại bồi dưỡng thành phần tử hiếu chiến vậy hả? Quá bạo lực rồi."
Thiệu Thanh Viễn: ".." Nhìn Đồng Thủy Đào bên cạnh nàng đi.
Nhưng dục vọng cầu sinh cơ bản vẫn phải có, nên đã khẳng định nói: "Hắn trời sinh."
Lập tức quay sang nói với Thiệu Văn: "Ngươi khoa chân múa tay một chút cho bọn hắn xem?"
"Được, công tử."
Thiệu Văn cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong lộ ra một bộ quần áo màu đen.
Trang phục này là Cố Vân Đông cho người làm, vốn định làm cho bản thân và Thiệu Thanh Viễn, mặc lên người sẽ không bó tay bó chân, đánh người cũng thuận tiện.
Sau này Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào cũng có.
Dáng vẻ này của Thiệu Văn cũng khiến cho hai anh em sinh đôi sáng mắt.
Rất nhanh Vạn Tiểu Cao đã đứng dậy, chỉ là trước khi bước ra, Cố Vân Đông nhạy cảm nghe được Vạn phụ nhỏ giọng nói vài chữ.
Nhìn khẩu hình miệng có vẻ là nhắc nhở Vạn Tiểu Cao không nên thể hiện quá chăng?
Quả nhiên không hổ là ở ngoài đi theo chưởng quầy buôn bán, rất cẩn thận.
Vạn Tiểu Cao và Thiệu Văn rất nhanh đã đi vào trong sân, Thiệu Thanh Viễn vừa ra lệnh hai người đã lao vào đánh nhau.
Nhìn được một lúc, Cố Vân Đông biết Thiệu Văn cũng không phải là đối thủ của Vạn Tiểu Cao.
Dựa theo lời kể của Vạn Tiểu Cao, lúc bảy tám tuổi hắn đã bắt đầu cùng những hộ vệ trong Vương phủ học võ, thân thủ của hộ vệ Vương phủ đương nhiên không tầm thường, lại học nhiều năm như vậy, thời điểm đánh nhau ra tay vô cùng có trình tự.
Tức là đối phương đánh không đúng như những gì Thiệu Văn đã nghĩ, cho nên lúc đầu có chút luống cuống tay chân, trong thời gian ngắn không có cách nào nắm bắt được.
Thời gian Thiệu Văn học ngắn, hơn nữa học vô cùng hỗn tạp. Hắn đi theo Thiệu Thanh Viễn học, đi theo tiêu sư của tiêu cục học, đi theo hộ vệ của Đái phủ học.
Hơn nữa kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều, phần lớn đối tượng đọ sức là dã thú trong núi, nên có một chút hung hãn khó hiểu.
Đáng tiếc chỉ học được hai năm, không lâu sau đã cảm giác lực bất tòng tâm.
Cách đó không xa Vạn phụ không khỏi sốt ruột, tiểu tử ngốc này, vừa đến nhà chủ mới, không biết khiêm tốn khiêm nhường một chút thì thôi, chẳng lẽ lại muốn đánh ngã người thân cận bên cạnh ông chủ sao? Có phải hắn đã quên chuyện vừa rồi suýt chút nữa bị bán không?
Ông cau mày, càng xem càng lo, đột nhiên ông ho nhẹ một cái.
Vạn Tiểu Cao dừng tay lại, sau đó bị Thiệu Văn quật ngã trên mặt đất.
Vạn Tiểu Cao nhảy lên: "Ta thua."
Thiệu Văn "..." Hắn chỉ vào Vạn Tiểu Tráng: " Đến ngươi, ngươi không được nhường ta, ta cũng không ngốc, nhìn ra được ngươi đã dùng hết sức lực hay chưa, ta cũng không phải là không thể thua."
Vạn Tiểu Cao có chút lúng túng, không biết nên nói gì, chỉ có thể hạ thấp đầu bất lực.
Thiệu Thanh Viễn phất phất tay: "Được rồi, Thiệu Văn ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Thiệu văn có chút ủ rũ quay trở lại phía sau Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn đã hiểu được ít nhiều về thực lực của cặp song sinh, hắn quay đầu lại nhìn về Cố Vân Đông: "Nam để ta sắp xếp, còn nữ để nàng được không?"
"Được." Cố Vân Đông gật đầu: "Chàng nói xem có phải là quận Vương gia cố tình chọn người cho chúng ta không? Chàng thấy sao?” Hai gia đình này được đưa đến vừa đúng với nhu cầu của bọn họ?
Thiệu Thanh Viễn cười: "Chắc là vậy."
Tiếp theo sắp xếp cũng đơn giản, cha mẹ Dư gia ở trong phủ, trước kia làm những gì thì bây giờ cũng làm vậy.
Nhưng tạm thời, Dư mẫu, Vạn mẫu, Dư Phán Nhi và Vạn Tiểu Sương đi theo Hạ ma ma học hỏi trước, để đến lúc khai trương cửa hàng có thể giúp đỡ chút ít.
Về phần Dư Dũng có thể hỗ trợ tại Thiệu Ký.
Còn về cặp song sinh được bồi dưỡng như hộ vệ, sẽ làm hộ vệ của Thiệu phủ, trong tương lai chắc chắn Thiệu phủ sẽ càng ngày càng lớn, sẽ khiến người ta ghen tỵ, nên hộ vệ cần được bồi dưỡng.
Xắp xếp việc cho mọi người xong xuôi, Cố Vân Đông cuối cùng cũng thở phào một hơi.