Chương 759: Kết thúc công việc ở cửa hàng.
Những ngày tiếp theo, công việc của Cố Vân Đông bắt đầu lu bu cả lên.
Cửa hàng đã được lắp đặt gần xong, cô phải chuẩn bị cho việc khai trương cửa hàng.
Tân Minh Các và Cố Ký không giống nhau, đối mặt với nhóm khách hàng ổn định. Hơn nữa đã tuyên truyền rồi, thiệp mời cũng đã phát đi, cho nên cũng không cần phải khua chiêng múa trống náo nhiệt chào mời khách nhân trước cửa hàng.
Trên thực tế, từ lần trước đi dự tiệc ở Tần phủ, đã có không ít tiểu thư phu nhân nhớ đến những món ăn đó. Cát thị phái người đến nói, có vài ba người đến tìm nàng, bởi vậy đến lúc đó khách nhân đến nhiều hay không Cố Vân Đông cũng không quá lo lắng.
Nhưng dù sao cũng là cửa hàng mới khai trương, hạ giá bán vẫn cần thiết.
Cô nghĩ, quy định danh sách phải chi tiêu bao nhiêu mới có quà tặng, về phần quà tặng, đúng lúc có thể tặng trái cây đóng hộp mà cô định bán trong tương lai, tuy rằng Cố Ký vẫn chưa khai trương, nhưng hiện tại làm tuyên truyền cũng không vấn đề gì cả.
Lúc rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, cô đã lưu lại rất nhiều trong không gian.
Phu quân của cô đã đoán được ít nhiều, Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn không biết cô đã lấy đi bao nhiêu, lấy ra cũng sẽ không bị nghi ngờ.
Ngoài quà tặng ra, cô còn đặt ra nhiều khoản ưu đãi, lần sau đến ăn uống có thể được giảm giá.
Sau khi mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng, cửa hàng cuối cùng cũng sửa sang xong.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh viễn đi đến Tân Minh Các kiểm tra lại một lần.
Quả nhiên giống y như đúc dự tính của mình.
Thợ mộc Bàng đứng một bên lau mồ hôi, nhìn cửa hàng hoàn toàn mới trước mặt, nét mặt tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cố Vân Đông xem hết sân sau và trên lầu, cảm thấy vô cùng hài lòng, cô đưa tiền công cho thợ mộc Bàng.
Trên mặt thợ mộc Bàng tràn đầy sự vui mừng, quay lại đưa một nửa tiền công cho hai người đồ đệ.
"Bàng sư phụ, công việc ở bên này đã làm xong rồi, ngươi nghỉ ngơi hai ngày, rồi quay lại sửa sang lại cửa hàng Thiệu Ký.”
Thợ mộc Bàng liên tục xua tay: "Không cần, không cần, ngày mai ta có thể đi, không cần nghỉ ngơi."
Lần này tiền công ước chừng là năm mươi lượng, nhưng đây là cửa hàng lớn.
Thiệu ký và Cố Ký tuy nhỏ nhưng tiền công sửa chữa ba cửa hàng cộng lại hắn cũng được gần một trăm lượng bạc.
Phải làm việc bao lâu mới có thể kiếm được nhiều như vậy. Trong lòng thợ mộc Bàng đang cảm thấy tràn đầy sức mạnh, cảm giác hoàn toàn không cần nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông lại không đồng ý: "Dù sao cũng phải nghỉ ngơi một ngày, không phải đã cầm tiền công sao? Chăm sóc bản thân thật tốt, mua quần áo, ăn chút gì đó, ta thấy ba người các ngươi dường như gầy đi không ít."
Thiệu Thanh Viễn ở một bên gật đầu: "Nghỉ ngơi một ngày."
Hai vị chủ nhân đều đã nói như vậy, thợ mộc Bàng cũng không từ chối nữa, thu dọn tất cả đồ nghề và dẫn hai đồ đệ rời đi.
Bên trong cửa hàng to như vậy chỉ còn lại hai vợ chồng Vân Đông.
Hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
"Đợi thông gió xong, vài ngày sau là có thể khai trương, bảng hiệu đã làm xong chưa?"
"Ừ, đã làm xong rồi, buổi chiều sẽ mang đến nhà."
Bọn họ nói, chính là bàng hiệu mà Hoàng Thượng ngự bút lưu niệm.
Ngày ấy Dịch Tử Lam đã đi đến hoàng cung một chuyến, cũng không biết hắn nói thế nào, dù sao lúc đi ra đã cầm theo ba bức chữ, sau đó trực tiếp đưa đến Thiệu gia.
Chỉ là lúc nhìn thấy Cố Vân Đông, đôi mắt kia lại tỏ rõ sự ghen ghét không cam tâm, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, cũng không biết là tật xấu gì.
Buổi tối bọn họ về đến Thiệu gia, quả nhiên ba bảng hiệu đã được đặt trong sân.
Lúc này mọi người đang chen chúc đứng trong sân, tất cả đều tò mò về ba chiếc bảng hiệu đó, ngay cả Hạ ma ma cũng không rời đi.
Nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông đi đến, Hạ ma ma không kìm được quay đầu lại dơ ngón cái về phía họ.
"Lần đầu tiên ta nghe nói Hoàng Thượng sẽ vì một cửa hàng không có danh tiếng mà ngự bút viết chữ.”
Cái này không chỉ có quan hệ tốt, mà nhất định phải có danh dự.
Nếu như cửa hàng xảy ra vấn đề gì, thì danh dự của Hoàng Thượng cũng sẽ bị suy giảm.
Cố Vân Đông tiến lên để nhìn, nhất là nhìn thấy chữ lưu niệm cùng con dấu bên trái, cười đến mắt híp lại.
Cô chạm tay lên những dòng chữ trên đó, nhỏ giọng thì thào: "Đã có cái này, còn sợ không có khách đến như mây sao?"
Phát tài, phát tài rồi.
Không được, phải kiềm chế, không thể quá đắc ý mà quên mình.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, quay đầu nói với mọi người: "Việc này trước tiên giữ bí mật, đợi đến ngày khai trương, ta muốn chiếu sáng chói mắt bọn họ.”
" …" Bà chủ, hình tượng.
Nhưng mà mọi người vẫn gật đầu: " Dạ, bà chủ."
Cố Vân Đông lại nhìn một hồi lâu, còn có chút lưu luyến không rời, cuối cùng bị Thiệu Thanh Viễn kéo đứng lên.
Sau đó dặn dò cặp sinh đôi: "Che những thứ này lại rồi chuyển xuống nhà kho."
"Dạ, công tử."
Cố Vân Đông mỉm cười nhìn ba tấm bảng bị mang đi, Hạ ma ma thấy mọi tâm tư kia của cô đều thể hiện hết lên mặt, lắc đầu, thật sự không nhìn được nữa.
Đúng lúc thời gian lên lớp cũng gần hết, nên dẫn mấy vị cô nương đến cáo từ.
Cố Vân Đông cuối cùng cũng quay trở lại trạng thái bình thường, nghe thấy vậy liền gật đầu: "Đi đi, các ngươi đi thong thả."
Hạ ma ma đi vào trong phòng cầm đồ của mình, lúc này mới đi ra sân Thiệu gia.
Nhưng vừa đi ra thì gặp một người phụ nữ, cầm giỏ trên tay đứng bên ngoài đi tới đi lui, dường như có chút do dự có nên gõ cửa hay không.
Hạ ma ma ngạc nhiên: "Ngươi tìm ai?"
"Ta, ta..." Người phụ nữ lại càng hoảng sợ, đúng lúc Đồng Thủy Đào đi đến, nhìn thấy người đến cũng giật mình.
"Trương thẩm, sao ngươi lại đến đây?"
Trương mẫu có chút e thẹn giơ chiếc giỏ trên tay lên, nói: "Ta, ta đến thăm Nghênh Nguyệt một chút. Đưa cho con bé một ít đồ, sẽ không làm phiền các ngươi đâu."
Đồng Thủy Đào nói: "Ngươi, ngươi chờ một chút."
Nói xong rồi chạy vào, bẩm báo với Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cúi đầu, dù sao thì cũng mười ngày rồi chưa gặp nữ nhi, làm mẫu thân nhất định sẽ lo lắng. Tuy đã nói rõ nguyên nhân cho bà ấy, nhưng trong lòng bà ấy vẫn có chút thấp thỏm trông mong, Trương mẫu có thể nhẫn nại như vậy đúng là không dễ dàng gì.
Cô đi đến phòng nghỉ ngơi của Trương Nghênh Nguyệt: "Mẹ ngươi đã đến, ngươi có muốn gặp không? Cơ thể ngươi bây giờ đã khá hơn nhiều, miệng vết thương cũng đã kết vảy, không quá làm mẹ ngươi kích động."
Trương Nghênh Nguyệt cũng nhớ Trương mẫu, liền gật đầu.
Đồng Thủy Đào rất nhanh đã đi ra ngoài dẫn Trương mẫu đi vào, Cố Vân Đông nhìn thấy mặt bà dường như đỡ rồi, tinh thần cũng tốt, có chút yên tâm.
Sau khi Trương mẫu bái kiến Cố Vân Đông, Đồng Thủy Đào đưa bà ấy tới phòng của Trương Nghênh Nguyệt, sau đó rời đi, để hai mẹ con nàng trong đó nói chuyện.
Cố Vân Đông bận nên đã đi trước, cũng không biết đã qua bao lâu, thấy trời đã tối, Trương mẫu mới đi ra.
Chỉ là trên mặt có hai vệt nước mắt, xem ra đã biết chuyện của Trương Nghênh Nguyệt, nên đã khóc rất nhiều.
Bà đi đến nhà chính tìm Cố Vân Đông, vừa thấy mặt liền muốn quỳ xuống.
Cố Vân Đông vội vàng nâng người bà đứng dậy, nói: "Thím, ngươi làm gì vậy?"