Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760. Khai Trương

Chương 760. Khai trương Chương 760. Khai trương

Chương 760: Khai trương

Thím Trương lau mặt, hơi nghẹn ngào nói: "Ta đã nghe Nghênh Nguyệt nói, ngay từ đầu con bé có tâm tư bất chính, đây là lỗi của con bé, cũng là lỗi của ta. Nếu không phải vì ta, con bé cũng sẽ không..."

Nói xong ngẩng đầu lên: "Chủ nhân, ngài là người tốt, hai mẹ con chúng ta gặp được ngài, là phúc khí lớn nhất đời này. Ngài chẳng những cứu ta, cũng cứu Nghênh Nguyệt, phần ân tình này, chúng ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, sẽ báo đáp ngài.”

“Thím không cần như vậy, ta và Trương Nghênh Nguyệt cũng đã ký khế thư."

"Ta biết ta biết, ngài đã cho con bé chiếm tiện nghi lớn, ngài đối với nhà chúng ta thật sự ân trọng như núi, ta cũng không biết nói cái gì mới tốt."

Cố Vân Đông: "Được rồi, thím nói ân lớn thì ân lớn đi.”

"Chủ nhân, ta muốn đưa Nghênh Nguyệt trở về dưỡng thương." Thím Trương nói.

Cố Vân Đông gật đầu: "Không thành vấn đề, hiện tại nàng ấy không có vấn đề gì, nhớ đúng giờ bôi thuốc là tốt rồi.”

Trương mẫu lại một trận cảm kích rơi nước mắt, mắt thấy trời sắp tối, lúc này mới đưa Trương Nghênh Nguyệt về nhà trước.

Hai ngày kế tiếp, Cố Vân Đông vừa chờ cửa hàng hong khô, vừa cùng Cát thị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Mùng 2 tháng 12, nên khai trương, lấy chồng, động thổ.

Trước cửa Tân Minh Các, sáng sớm tiếng pháo nổ bùm bùm một trận, dẫn người tới xem.

Mọi người lúc này mới phát hiện, cửa hàng sửa chữa gần một tháng này, rốt cuộc cũng sắp mở.

Đối với cửa hàng bên cạnh mà nói, Tân Minh Các này thật sự rất thần bí.

Lúc trước lúc tuyển người náo nhiệt một hồi, toàn bộ cửa hàng trên phố Cẩm Lan đều biết chuyện nhà này muốn tuyển nữ tiểu nhị.

Nhưng từ sau khi tuyển người xong, lại không có động tĩnh gì nữa.

Ngoại trừ trong cửa hàng truyền đến tiếng gõ đập, cùng với mấy người Bàng sư phụ.

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể thấy bọn họ muốn buôn bán gì.

Cửa hàng treo biển, nhưng tấm biển kia bị tấm vải đỏ che khuất, không thấy rõ chữ trên đó.

Cố Vân Đông và Cát thị đứng ở cửa, nghe tiếng pháo nổ vang lên xong, mới liếc mắt nhìn nhau.

Chưởng quầy cửa hàng bên cạnh vội vàng tiến lên hỏi: "Cố chủ nhân, cửa hàng này của ngươi buôn bán gì vậy?”

“Cửa hàng của chúng ta là một trà lâu. Nhưng chỉ chiêu đãi nữ khách, nếu phu nhân nhà ngươi rảnh rỗi, hãy nói nàng đến ngồi một chút?"

Khóe miệng chưởng quỹ co rút: "Trà lâu chỉ chiêu đãi nữ khách? Ồ, đây là lần đầu tiên ta nghe nói về một quán trà như vậy. Vậy thì chúc ngươi một ngày tốt lành, tiền vào như nước."

“Đa tạ."

Nhưng chưởng quỹ kia vừa xoay người, lại không nhịn được trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Kẻ ngốc."

Rồi đi đến chỗ chưởng quỹ khác, nói chuyện mình nghe được: "Nói là trà lâu chiêu đãi nữ khách? Ngươi có nghe gì không? Cố chưởng quỹ này nhiều tiền đến hoảng rồi, các ngươi nói trong tay nữ nhân có thể có mấy phân tiền? Tất cả đều ở nhà trông con giặt quần áo, làm sao có thời gian để đi ra ngoài uống trà?"

“Không phải sao? Người phụ nữ nào lại đến đây uống trà lãng phí thời gian, chuyện trong nhà nhiều như vậy. Nếu bà nương nhà ta dám đến, ta đánh chết nàng."

“Cửa hàng này còn trang trí một tháng, sợ là dùng không ít bạc, thật sự là đàn bà phá sản."

"Ta đoán chừng, cửa hàng này chưa tới một tháng sẽ đóng cửa."

Mấy người nói chuyện lập tức bật cười, không còn hứng thú với Tân Minh Các nữa.

Đúng lúc này, có vài chiếc xe ngựa chạy đến phố Cẩm Lan, thẳng tắp dừng ở cửa hàng.

Cố Vân Đông vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Viên Tư Nặc từ trên xe ngựa đi xuống, rồi xoay người ôm tiểu quận chúa xuống.

Một lớn một nhỏ đi tới trước mặt Cố Vân Đông và Cát thị: "Chúc mừng Cố chủ nhân khai trương đại cát."

“Vân Đông tỷ tỷ, đây là lễ vật muội cho tỷ." Tiểu quận chúa đưa một túi thơm nhỏ qua, đây là do cô bé tự mình làm, nhưng thơm rồi.

Cố Vân Đông không khách khí thu lại, thuận tay sờ đầu tiểu quận chúa: "Nể mặt lễ vật này, hôm nay muội đến cửa hàng ăn cái gì, đều tính vào sổ sách của Vân Đông tỷ tỷ.”

Hai mắt tiểu quận chúa lập tức sáng lấp lánh: "Thật sao?"

“Đương nhiên, chỉ ưu đãi một mình muội nha."

Viên Tư Nặc: "..." Ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tiểu quận chúa cao hứng vô cùng, ở trong lòng Vân Đông tỷ tỷ quả nhiên mình rất đặc biệt.

Trong lúc nói chuyện, trên một chiếc xe ngựa khác cũng có ba người xuống.

Chính là mấy vị phu nhân của Hoài Âm Hầu, do Hầu phu nhân dẫn đầu, cười tủm tỉm tiến lên.

Viên Tư Nặc thấy thế, cũng chào hỏi theo, sau đó dắt tiểu quận chúa vào cửa.

Tiểu quận chúa còn chưa muốn đi, Viên Tư Nặc khuyên cô bé: "Vân Đông tỷ tỷ hiện tại bận rộn đây, muội ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến nàng chiêu đãi khách làm sao bây giờ? "

“Vậy, vậy được rồi." Cô bé ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông lại xoa đầu cô bé, rồi cùng Hầu phu nhân nói chuyện.

Chờ sau khi Hầu phu nhân được Hạ ma ma dẫn vào, rất nhanh lại có thêm hai chiếc xe ngựa tới.

Đều là khách nhân lúc trước đến Tần phủ, đã quen biết Cố Vân Đông, cũng quen biết Cát thị.

Sau khi các nàng đi lên chào hỏi, đều được mời vào Tân Minh Các.

Bên kia mấy chưởng quầy hai mặt nhìn nhau.

Cái này, cái này, cái này...

Có thật không? Hơn nữa còn đều là, đều là phu nhân tiểu thư quý gia có thân phận?

Mẹ nó, cửa hàng này rốt cuộc làm gì, Cố chủ nhân này lai lịch thế nào?

Mấy người không khỏi lạnh run, rốt cuộc hiểu được cửa hàng chiêu đãi nữ khách mà Cố Vân Đông nói, là loại nữ khách gì.

Khách như vậy, quả thật không cần cả ngày ở nhà nấu cơm giặt giũ trông con.

Thời gian khai trương đã được đặt ra, cho nên thời gian khách đến cũng không sai biệt lắm, chỉ chốc lát sau, đã lục tục vào cửa hàng.

Tiểu nhị trong cửa hàng cũng vào vị trí, Cố Vân Đông quay đầu nhìn thoáng qua, rất tốt, rất có trật tự.

Ngày đầu tiên khai trương, khách nhân đến phần lớn đều trẻ tuổi. Người lớn tuổi hơn một chút, lúc này sẽ không ra ngoài.

Cố Vân Đông nghĩ như vậy, Cát thị liền tới: "Không sai biệt lắm rồi? Có phải đã đến lúc kéo xuống không? Ngươi nói sẽ cho ta một bất ngờ, ta không thể chờ đợi.”

Cố Vân Đông cười đến thần bí: "Được, kéo xuống đi.”

Nghe nói sắp kéo xuống, một ít khách nhân hơi trẻ trung hoạt bát bên trong lại đi ra, tò mò ngẩng đầu nhìn.

Cố Vân Đông cũng ngẩng đầu, hôm nay, thật sự là một ngày tốt lành, ánh mặt trời rực rỡ, vạn dặm không mây.

Cô đi đến cánh cửa và nắm lấy một góc của vải đỏ.

Cát thị lập tức đi tới bên kia.

Hai người liếc nhau một cái, lập tức dùng sức, mạnh mẽ kéo vải đỏ xuống.

Đầu vải trượt theo tấm biển xuống, lộ ra ba chữ.

Tân Minh Các!!

Có người không khỏi tán thưởng nói: "Chữ này đẹp, ai viết?”

Bình Luận (0)
Comment