Chương 762: Kết cục của Nghiêm gia
Vào phòng, Nghiêm Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Đông không khỏi buồn cười, sai người đi bưng trà sữa cho nàng, rồi mới nó: "Lúc trước Nhiếp đại ca nói ta đến nhà nói chuyện với tẩu nhiều hơn, ta lại luôn bận rộn, không rảnh qua, tẩu cũng đừng trách ta.”
Nghiêm Nhã vội vàng nhỏ giọng nói: "Không có không có, phu quân ta nói ta đi theo bên cạnh muội, xem nhiều mà học tập. Kỳ thật, ta cũng muốn đi, ta biết tính khí của mình không tốt, muốn trở nên có khả năng một chút. Lúc ấy cũng cùng phu quân thương lượng xong, làm bộ dưỡng thương nửa tháng, đến lúc đó mới tới tìm muội.”
Dù sao đầu nàng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng vì lừa Bạch Mộc Tử, cố ý nói nặng.
Cho nên cần dưỡng thương trong phủ một đoạn thời gian mới nói được.
"Kỳ thật nửa tháng sau ta muốn ra ngoài, nhưng Nghiêm gia luôn nghĩ biện pháp tới cửa. Cha ta... Hắn muốn chữa trị quan hệ với phu quân, đại phu nhân cũng luôn tìm cớ đến Nhiếp phủ, chẳng qua đều bị phu quân ta đuổi đi. Sau đó, ta không thích hợp để đi ra ngoài, chẳng may bị họ nhìn thấy sẽ không tốt, sẽ liên lụy đến muội.”
Việc này Cố Vân Đông ngược lại không biết, lúc cô mời Nghiêm Nhã, là để Đồng Thủy Đào tự mình đưa thiệp mời qua.
Đồng Thủy Đào trở về nói, Nghiêm Nhã đáp ứng, người nhìn cũng tinh thần, cũng không có chuyện gì.
Hôm nay nghe chuyện, phiền toái của Nghiêm gia còn chưa chấm dứt?
"Vậy bây giờ thì sao, bọn họ còn tìm tẩu nữa không? Hôm nay tẩu đi ra..."
Nghiêm Nhã vội vàng lắc đầu: "Không còn, bọn họ không ở kinh thành nữa."
"Hả?"
Nghiêm Nhã đột nhiên mím môi cúi đầu cười một tiếng, nói: "Phu quân cố ý sai người truyền tin đến quê nhà phủ Hà Định, nói cho lão gia tử, cha ta vì muốn giữ lại Bạch Mộc Tử, đã hãm hại Thôi gia. Lão gia tử nhận được thư đã rất tức giận, nói Thôi gia là đại ân nhân của Nghiêm gia chúng ta, kết quả cha ta lại ân tương cừu báo, còn hủy hoại thanh danh Nghiêm gia, nên bắt cha ta thu thập hành lý, toàn bộ trở về phủ Hà Định."
Cố Vân Đông không ngờ lại có kết quả như vậy: "Cho nên, đều đi rồi?”
“Ừm, đều đi rồi, việc làm ăn của Nghiêm gia ở kinh thành, hiện tại ông nội đã phái người khác tới quản lý. Sau này sẽ như thế nào thì không rõ lắm, nhưng lần này việc buôn bán của Nghiêm gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng, phu quân nói, trong thời gian ngắn lão gia tử sẽ tránh đầu sóng ngọn gió, chờ những lời đồn đãi kia qua đi mới chính thức tìm người tiếp quản.”
Nhưng khả năng Nghiêm Dịch Hải trở lại là rất nhỏ, có thể là bác hoặc chú Ba, nhưng mặc kệ là ai, ảnh hưởng đối với Nghiêm Nhã cũng sẽ không lớn.
Hơn nữa đến lúc đó, Nghiêm Nhã cũng không phải là người có thể tùy ý bắt nạt sai khiến nữa.
Cố Vân Đông nghe vậy, thật lòng cao hứng: "Như vậy cũng tốt, về sau tẩu có thể thoải mái một chút."
“Ừm." Nghiêm Nhã mím môi gật đầu, vừa lúc cửa sương phòng bị mở ra, Dư Phán Nhi bưng trà sữa tiến vào.
Nghiêm Nhã vội vàng nói: "Nhìn ta kìa, lôi kéo muội nói nhiều lời như vậy. Hôm nay là ngày khai trương của muội, chắc chắn rất bận rộn, muội không cần phải tiếp ta, làm việc của mình đi."
“Được, vậy ta ra ngoài trước, tẩu ăn uống trước, có vấn đề gì chỉ cần tìm người gọi ta."
Cố Vân Đông đi ra ngoài, bên ngoài lại có không ít người tới.
Hơn nữa cô phát hiện, lần này người tới còn có không ít người trong danh sách Tần Văn Tranh đưa cho cô lần trước.
Tốt, đây là một cơ hội tốt để nhận ra người thân.
Vì thế, Cố Vân Đông lại đeo vòng tay, lấy khăn tay ra.
Sau đó, bắt đầu chào hỏi từng vị khách.
Đáng tiếc, không ai có phản ứng với cái khăn này.
Nhiều nhất cũng chỉ vì Cố Vân Đông đeo vòng tay kỳ lạ mà thêm vài phần tò mò, hỏi vài câu.
Nụ cười trên mặt Cố Vân Đông gần như cứng đờ, cô từ trong sương phòng lầu hai đi ra, chậm rãi thở ra một hơi.
Xem ra, phải bắt đầu từ nơi khác mới được.
Cố Vân Đông xoay người xuống lầu, ngày đầu tiên khai trương, Tân Minh Các thật sự náo nhiệt, chờ cô đi xuống, dưới lầu cũng đã ngồi đầy người.
Cát thị tươi cười lại nói: "Nhờ có chữ Hoàng Thượng ngự ban, có không ít người nghe được tin tức, cũng đi theo tới.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Hôm nay tất cả mọi người đều vất vả, chờ buổi tối đóng cửa, cho thêm chút tiền thưởng.”
“Nên vậy, ta thấy những người này đều bận rộn đến mức chân không chạm đất. Mới vừa rồi ta còn sai người về phủ gọi thêm mấy nha hoàn tới hỗ trợ.”
Tuy rằng Cố Vân Đông chuẩn bị nhân thủ cũng không ít, nhưng khách nhân nhiều hơn, cũng làm cho người ta luống cuống tay chân.
Cố Vân Đông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ngược lại không lo lắng vấn đề nhân thủ, cô lo lắng nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị có đủ hay không.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông dứt khoát nói: "Ta đi phòng bếp bên kia xem một chút."
“Được, ngươi đi đi, bên này giao cho ta."
Cố Vân Đông xuyên qua đại sảnh, đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp của Tân Minh Các không nhỏ, vì vệ sinh môi trường, lúc trước khi trang trí Cố Vân Đông đặc biệt nói thợ mộc Bàng chia phòng bếp thành hai.
Một bên được sử dụng để làm sạch và chuẩn bị, còn bên kia thì nấu.
Nơi Cố Vân Đông đi, chính là chỗ tẩy rửa và chuẩn bị.
Ai biết vừa đi vào, lại phát hiện có một người ngoài ý muốn xuất hiện ở chỗ này.
Cố Vân Đông sửng sốt một chút, xác nhận mình không nhìn lầm, mới kinh ngạc mở miệng: "Thím Trương, sao thím lại ở đây?”
Bà Trương đang rửa chén, tay chân bà rất nhanh nhẹn, động tác cũng nhanh, chỉ chốc lát sau bên cạnh đã chất đống chén.
Nghe được giọng của Cố Vân Đông, bà ngẩng đầu, vội vàng đứng lên, hai tay lau trên tạp dề bên cạnh, nói: "Cố, Cố chủ nhân, ta tới hỗ trợ.”
Hỗ trợ?
"Đúng vậy, Nghênh Nguyệt nhà chúng ta hiện tại chưa thể làm việc, trong lòng chúng ta cũng băn khoăn, ở thời điểm chủ nhân cần nhân thủ nhất lại không giúp được gì. Ta nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, nên tới giúp đỡ, tuy rằng ta không thể ở bên ngoài tiếp đón khách nhân, nhưng công việc lau đĩa rửa chén này, vẫn rất thuần thục.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Thím tới từ khi nào vậy?"
“Chỉ mới nửa canh giờ." Nói xong sợ Cố Vân Đông hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta đã hỏi Hạ ma ma, nàng đồng ý ta mới tiến vào. Chủ nhân yên tâm, ta vẫn ở đây, không đi phòng bếp bên kia.”
Bên kia phòng bếp là nơi làm đồ ăn, công thức bên trong phải giữ bí mật, điểm này Trương mẫu vẫn rõ ràng.
Cố Vân Đông ngược lại không có ý này, lúc trước cô chia phòng bếp thành hai bộ phận, cũng có nguyên nhân như vậy, không sợ người có tâm dò xét.
Chỉ là cô nhìn một đống bát đĩa chén trên mặt đất, nói: "Ta nhớ rõ có người được an bài chuyên môn phụ trách việc này.”
“Ta biết, lúc nãy nhân thủ không đủ, Hạ ma ma đã gọi nàng đi hỗ trợ. Chủ nhân, ta rửa chén rất sạch sẽ, ngài yên tâm, ta biết phía sau còn phải dùng nước sôi tráng qua mới được.”
Cố Vân Đông thấy thế, nghĩ nếu Hạ ma ma đã đồng ý, rốt cuộc vẫn gật đầu.
"Được rồi, vậy phiền toái thím."