Chương 763: Ta đã từng thấy cái khăn này
Trương mẫu thấy cô đồng ý thì rất cao hứng, vội vàng lắc đầu: "Không phiền.”
Cố Vân Đông đang định xoay người đi xem nguyên liệu nấu ăn, không nghĩ tới lúc này ngoài cửa đột nhiên có người tiến vào, rèm cửa bị vén lên, một trận gió lạnh mạnh mẽ thổi vào.
"Hắt xì..." Cố Vân Đông nhịn không được hắt hơi một cái.
Mọi người trong phòng bếp nhìn về phía cô, có chút lo lắng hỏi: "Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
"Không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa mà thôi." Cũng may không hắt hơi vào nguyên liệu nấu ăn, chắc là lúc nãy chạy lên chạy xuống bị đổ mồ hôi, bây giờ lại bị gió lạnh thổi vào nên mới như vậy.
Xem ra lát nữa phải uống chút canh gừng để giải hàn, nếu không sau khi trở về lại bị người nào đó trừng mắt lên.
Nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông không nhịn được mím môi cười.
Cô thuận tay cầm khăn lau mũi, lau xong mới phát hiện là cái khăn thêu chữ Thiệu kia, nhất thời ảo não.
Thật sự bận rộn đến đầu óc choáng váng, khăn tay này không thể lau, lúc trước đã có chút cũ rồi, nếu lại giặt giặt chải chải, khéo lại nhận không ra nữa mất.
Cố Vân Đông nghĩ, vừa đặt khăn tay xuống.
Ai ngờ lúc quay đầu, lại phát hiện Trương mẫu có chút sững sờ nhìn chằm chằm chiếc khăn tay trong tay cô.
Cố Vân Đông ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lúc này hỏi: "Thím biết cái khăn này sao?”
Trương mẫu dừng lại, trên mặt hiện lên một tia rối rắm.
Sau đó cúi đầu, giống như không cách nào đối mặt với dáng vẻ của cô nói: "Không, không biết.”
Nói dối rõ ràng như vậy, Cố Vân Đông thấy chỉ có quỷ mới tin.
Cô nhìn trái nhìn phải, nói người đi rửa chén trước, rồi lập tức kéo cổ tay Trương mẫu đi ra khỏi phòng bếp.
Trương mẫu bị cô kéo đi với vẻ mặt mờ mịt, có chút khẩn trương.
“Chủ nhân, ngài dẫn ta đi nơi nào?”
Cố Vân Đông ở Tân Minh Các bên này cũng đã bố trí một văn phòng, hôm nay văn phòng đương nhiên không có ai.
Cô kéo Trương mẫu trực tiếp đến đẩy cửa phòng ra, dẫn bà đi vào.
Ngay lập tức đóng cửa lại.
Bà Trương lập tức khẩn trương: “Chủ nhân??”
Cố Vân Đông cầm cái khăn kia, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía bà: "Thím nói cho ta biết, rốt cuộc có biết cái khăn này hay không?”
Trương mẫu co rụt cổ, bà thật sự không biết phải nói như thế nào.
Nói không biết, chính là lừa gạt nàng, Cố chủ nhân là ân nhân của mẹ con bà, bà làm sao có thể lừa gạt nàng đây?
Nhưng, nhưng chủ nhân của chiếc khăn kia cũng là ân nhân của bà ah, có một số việc, nói ra đối với nàng cũng không tốt.
Cố Vân Đông thấy bộ dạng khó xử của bà, suy nghĩ một chút, nói: "Thím, khăn tay này đối với ta rất quan trọng. Nếu thím biết gì về cái khăn này, làm ơn nói cho ta biết, được không?”
Trương mẫu ngẩng đầu lên, đối mặt với dáng vẻ chân thành còn mang theo một tia cầu khẩn của Cố Vân Đông, thân thể hơi chấn động.
Bà cắn răng, một lúc lâu sau, rốt cuộc gật đầu một cái: "Ta, ta đã thấy cái khăn này. "
Cố Vân Đông mừng rỡ: "Thím chắc chắn sao? Là cái khăn này, giống hệt nhau?”
"Chắc chắn." Bà Trương nói: "Trên khăn tay này thêu một chữ Thiệu, kỳ thật vốn không có ý định thêu, sau đó vì khăn nhuộm nước cỏ, cho dù sau khi tẩy rửa rồi nhưng còn lưu lại dấu vết, lúc này mới thêu chữ. Để che chỗ nước cỏ kia, miệng chữ Thiệu còn thêu không giống nhau.”
Thần sắc trong mắt Cố Vân Đông càng sáng hơn, không nghĩ tới, Trương mẫu chẳng những biết, còn biết rõ ràng như vậy.
Chi tiết bí ẩn như vậy cũng có thể nói ra, giống như khăn tay này được thêu ra ở ngay trước mặt bà vậy.
Cô vội vàng hỏi: "Thím đã nhìn thấy nó ở đâu, chiếc khăn này thuộc về ai?"
Bà Trương hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng túm lấy góc bàn.
Một hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Là, là của tiểu thư Thiệu gia.”
“Thiệu gia?”
"Chính là Hoài Âm Hầu phủ, muội muội ruột của Hoài Âm hầu, khăn tay của Thiệu tiểu thư."
Cố Vân Đông giật mình, Hoài Âm Hầu phủ, tiểu thư của Hoài Âm Hầu phủ?
Đúng rồi, Thiệu gia không phải chỉ có nhi tử, nữ nhi cũng họ Thiệu, nữ nhi Thiệu gia thêu họ của mình ở trên khăn tay, đó là chuyện bình thường nhất mới đúng.
Vậy mà lại là của tiểu thư Hoài Âm Hầu phủ??
Cố Vân Đông thở ra một hơi, đây thật sự là manh mối quan trọng không thể quan trọng hơn.
Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng có tiến triển lớn như vậy, ít nhất cũng biết chủ nhân khăn tay rốt cuộc là ai.
Thật tốt quá rồi, giờ này khắc này Cố Vân Đông cực kỳ muốn chạy đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, ôm hắn nói cho hắn biết tin tức tốt nhất này.
Nhưng vẫn không được.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc kích động của mình, lần nữa nhìn về phía Trương mẫu, hỏi: "Làm sao thím biết rõ ràng như vậy?’’
Bà Trương nói: "Đó là bởi vì, Thiệu tiểu thư cũng từng cứu ta.”
Nhớ lại chuyện năm đó, bà còn có chút hoài niệm: "Lúc trước khi ta tuổi còn nhỏ, sau khi cha mẹ không còn, bị đại bá bán cho người môi giới. Sau đó sinh bệnh, bọn họ không muốn chữa cho ta, cũng cảm thấy ta bán không được giá tốt, nên tính chờ ta chết rồi trực tiếp ném đến bãi tha ma. Đúng lúc này, Thiệu tiểu thư và Thang gia tiểu thư đến mua người. Vốn Thang tiểu thư chướng mắt ta, Thiệu tiểu thư không đành lòng, bỏ bạc mua ta.”
“Đáng tiếc, lúc ấy Hoài Âm Hầu phủ danh tiếng đang lên, thường xuyên có người có lòng bất chính nghĩ biện pháp để trà trộn vào trong phủ. Vì thế còn xảy ra một ít chuyện, cho nên lão Hầu gia năm đó hạ lệnh không cho người xa lạ tiến vào Hầu phủ. Bởi vậy Thiệu tiểu thư tuy rằng mua ta, nhưng không cách nào đưa ta về phủ, ta đành vào Thang gia.”
Phu nhân Thang gia năm đó chính là cô nương của Hoài Âm Hầu phủ, mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng Thang phu nhân và Thiệu tiểu thư quan hệ lại rất tốt.
"Nước cỏ trên chiếc khăn này, năm đó là do ta không cẩn thận làm bẩn." Bà Trương nói xong cười khổ một tiếng: "Lúc trước ta còn lo lắng Thiệu tiểu thư bởi vậy mà giận ta. Nhưng Thiệu tiểu thư kỳ thật là một người rất ôn nhu, nàng ấy một chút cũng không tức giận, ngược lại còn trấn an ta, bảo ta không cần lo lắng. Qủa thật, lúc trước nàng cũng chỉ lớn hơn ta hai, ba tuổi mà thôi.”
Cố Vân Đông không thể tưởng tượng được các nàng còn có chuyện sâu xa như vậy.
"Vậy sau đó thì sao? Thiệu tiểu thư gả đến đâu?” Nói đến chuyện này, Cố Vân Đông không khỏi nhíu mày, tư liệu Hoài Âm Hầu phủ cô có.
Trong Hầu phủ có những chủ tử nào cô đều rõ ràng, nhưng cô lại nhớ không ra Hoài Âm Hầu có một vị muội muội ruột.
Bà Trương lại đột nhiên trầm mặc, trên mặt lại xuất hiện bộ dáng rối rắm lúc trước.
Cố Vân Đông kiên nhẫn chờ, hiện tại cô hiểu vì sao bà ấy lại khó xử.
Vị Thiệu tiểu thư này cũng là ân nhân của Trương mẫu, dựa theo tình huống của Hoài Âm Hầu phủ mà cô biết được để phân tích, Thiệu tiểu thư hẳn là có chút chuyện riêng tư không thể cho người ngoài biết, nếu không cô đã biết đến người này ở Hầu phủ.
Bà Trương không biết có nên nói ra chuyện riêng tư của Thiệu tiểu thư hay không.
Cố Vân Đông muốn bà nói: "Nếu như thím thật sự khó có thể mở miệng, ta tìm người khác hỏi thăm cũng được.”
Biết tên và thân phận của người đó rồi, muốn hỏi thăm cũng dễ dàng hơn nhiều.
Không nghĩ tới Trương mẫu nghe nói như vậy, lại ngẩng đầu lên: "Đừng tìm người khác hỏi thăm, ta nói.”