Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 764 - Chương 764. Tung Tích Của Thiệu Tiểu Thư

Chương 764. Tung tích của Thiệu tiểu thư Chương 764. Tung tích của Thiệu tiểu thư

Chương 764: Tung tích của Thiệu tiểu thư

Cố Vân Đông kinh ngạc.

Bà Trương lau mặt một cái, tiếp tục nói: "Dù sao ta cũng là hạ nhân Thang gia, thời gian gặp mặt Thiệu tiểu thư cũng không nhiều. Sau đó Thiệu tiểu thư rất ít khi ra ngoài. "

“Sau đó nữa, ta vô tình nghe được Thang phu nhân nói, Thiệu tiểu thư đi rồi."

Cố Vân Đông ngẩn ra: "Đi rồi, đi rồi là có ý gì?”

Bà Trương mím môi, đầu cúi xuống, hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: "Thang phu nhân nói, bà ấy bỏ trốn..."

Cố Vân Đông ngây người tại chỗ, bỏ trốn? Sao có thể được?

Trương mẫu cũng cảm thấy không có khả năng: "Ta không tin, sau đó vụng trộm đi hỏi thăm một chút. Kết quả, đúng là Thiệu tiểu thư và thiếu gia Cổ gia, cùng nhau, cùng nhau rời khỏi kinh thành.”

Chuyện này cũng không truyền ra ngoài, Hoài Âm Hầu phủ năm đó vẫn rất có thế lực, hơn nữa lão Hầu gia thủ đoạn sắc bén quyết đoán, rất nhanh đã phong tỏa tin tức.

Rồi tuyên bố với bên ngoài rằng Thiệu tiểu thư không khỏe, bệnh đột ngột qua đời.

Đúng, lão Hầu gia coi như không có nữ nhi này.

Ông ta cấm tất cả mọi người trong phủ bàn luận về việc này, không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới tên Thiệu tiểu thư, tiêu hủy toàn bộ đồ đạc thuộc về nàng.

"Từ đó về sau, ta không nghe được tin tức của Thiệu tiểu thư nữa." Trương mẫu nói.

Cố Vân Đông hiểu rõ, trách không được ngay từ đầu bà không nói, là sợ nói ra chuyện Thiệu tiểu thư bỏ trốn rồi sẽ làm hỏng thanh danh của bà ấy?

Chỉ là, cô có chút khó có thể tin được rằng Thiệu tiểu thư sẽ bỏ trốn với người khác.

Dựa theo lời bà Trương nói, bà ấy là người rất ôn nhu cũng thiện lương, người như vậy, làm sao có thể không để ý đến cha mẹ gia tộc, làm ra chuyện bỏ trốn với người khác được?

Nói không chừng, trong này còn có một ít chuyện không ai biết.

Cố Vân Đông hỏi bà Trương: "Cho nên, thím cũng không biết Thiệu tiểu thư bây giờ ở đâu?”

Trương mẫu lắc đầu: "Không biết, nhưng..." Bà dừng một chút, mới thấp giọng nói: "Nhưng khi Thiệu tiểu thư rời đi không lâu, Cổ gia đã xảy ra chuyện, cũng không biết vị thiếu gia Cổ gia kia sau khi biết tin tức này, có trở lại Cổ gia hay không.”

Cố Vân Đông vui vẻ, vội vàng hỏi: "Cổ gia xảy ra chuyện gì? Tình hình hiện tại như thế nào, ở đâu?”

“Gia chủ Cổ gia khi đó là Hộ bộ lang trung, có một lần ở ngự tiền không cẩn thận đụng phải tiên hoàng, tiên hoàng giận dữ, hàng tội Cổ gia. Hơn nữa lão Hầu gia ở phía sau đẩy một phen, tung ra chứng cứ Cổ gia tham ô. Bởi vì tham không nhiều lắm, cho nên cuối cùng cả nhà bị lưu đày đến phủ Linh Châu.”

Phủ Linh Châu ???

Đó không phải là... nhà của Bạch Chi Ngôn sao?

Sao lại trùng hợp như vậy?

Tâm tình Cố Vân Đông hơi kích động, chỉ mong sau khi Cổ gia xảy ra chuyện, vị thiếu gia Cổ gia kia có trở về thăm thân nhân của hắn.

Đến lúc đó mặc kệ Thiệu tiểu thư có thật sự cùng hắn bỏ trốn hay không, nhưng chắc Cổ thiếu gia này biết tung tích của bà ấy.

Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, phủ Linh Châu ah.

"Đúng rồi, Thiệu tiểu thư tên gì? Còn có vị Cổ gia thiếu gia kia.”

Trương mẫu trả lời: "Thiệu tiểu thư khuê danh Thiệu Âm, Cổ thiếu gia tên là Cổ Kính Nguyên.”

Cố Vân Đông trong lòng có tính toán, cô nắm lấy tay bà Trương, trong mắt tràn đầy kích động cảm tạ.

"Cảm ơn, cảm ơn thím đã cho ta biết điều này. Thím yên tâm, về chuyện Thiệu tiểu thư, ta sẽ không nói ra. Ta cũng không gạt thím, chúng ta tìm Thiệu tiểu thư, cũng không phải có chuyện xấu gì, nếu chứng thực bà ấy chính là người chúng ta muốn tìm, có lẽ, tất cả chúng ta đều vui mừng.”

Bà Trương nghe vậy, hơi yên lòng.

Bà tin tưởng Cố chủ nhân, trên mặt cũng mang theo ý cười như trút được gánh nặng.

"Vậy, vậy ta đi làm trước. Cố chủ nhân nếu còn có chuyện gì, có thể tới tìm ta. Nhưng mà, ngàn vạn lần không nên hỏi thăm khắp nơi, như vậy, như vậy không tốt lắm..."

"Ta biết." Cố Vân Đông mỉm cười.

Dừng một chút, cô lại hỏi Trương mẫu về diện mạo của Thiệu Âm và Cổ Kính Nguyên.

Nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, không nói đến Trương mẫu, cho dù là người thân cận với Thiệu Âm, chỉ sợ cũng chỉ còn ấn tượng mơ hồ. Cho nên bà Trương chỉ có thể nói ra đại khái, nhưng người lớn lên rất đẹp, hơn nữa tỷ lệ chiều cao các loại, ngược lại thật giống như Lương Tử miêu tả lúc trước.

Bà Trương nói xong, rốt cuộc yên tâm ra khỏi phòng, vào phòng bếp tiếp tục làm việc.

Cố Vân Đông lại có chút khẩn trương muốn rời khỏi cửa hàng, nhanh chóng tìm được Thiệu Thanh Viễn, cùng hắn chia sẻ tin tức tốt này.

Chỉ là cô vừa đi tới sân, đã nghe được một trận ồn ào.

Cố Vân Đông ngước mắt lên nhìn, đã thấy trong viện có hai cô nương thoạt nhìn còn trẻ tuổi, hình như đang tranh chấp cái gì đó.

Cô lập tức muốn đi qua, nhưng sau một khắc lại nhìn thấy Mai Hồng vội vàng tới, đứng ở giữa hai cô nương.

Cũng không biết nói cái gì, hai cô nương vừa rồi thần sắc còn đang phẫn nộ thì giờ hơi giãn ra, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, không lâu sau, hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi về hướng khác nhau.

Cố Vân Đông nhìn, hài lòng cười.

Quả nhiên, Mai Hồng ở phương diện xử lý quan hệ giữa người với người rất có tay nghề.

Điểm này, từ quan hệ láng giềng của nàng có thể nhìn ra.

Trương Nghênh Nguyệt và nàng, một người có ý tưởng thích hợp khai phá, một người thích hợp duy trì ổn định, tương lai, đều sẽ không kém.

Mai Hồng xử lý xong tranh chấp giữa hai cô nương, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở hành lang nhìn mình.

Nàng hơi ngẩn ra, tiến lên vài bước: "Chủ nhân."

“Làm không tệ, xem ra bên này giao cho ngươi, ta cũng có thể yên tâm." Thương thế Mai Hồng mới lành, vì tránh cho nàng tái phát, Cố Vân Đông cũng không để nàng làm chuyện quá mệt mỏi, cho nên an bài nàng ấy ở trong sân bên này, làm chút việc nhẹ nhàng.

Mai Hồng được khen có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, cả người tràn ngập hăng hái.

Cố Vân Đông vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, nói: "Ngươi nói với Cát chủ nhân một tiếng, ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, muộn một chút mới trở về.”

"Vâng." Mai Hồng đáp ứng.

Cố Vân Đông lập tức rời khỏi Tân Minh Các.

Cô biết Thiệu Thanh Viễn giờ phút này đang ở trong một tửu lâu đối diện, cho nên đi thẳng đến đó.

Dịch Tử Lam vừa mới đến dưới tửu lâu, thỉnh thoảng có chú ý Tân Minh Các, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã nhìn thấy cô.

Hắn cả kinh, quay đầu lại nói với Thiệu Thanh Viễn: "Nương tử ngươi tới rồi, vội vội vàng vàng, có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì không?”

Tần Văn Tranh nhíu mày: "Có thể xảy ra chuyện gì? Chữ của hoàng thượng trấn ở đó, chẳng lẽ còn có người dám gây sự?”

Thiệu Thanh Viễn đã đứng dậy, sải bước muốn đi ra ngoài.

Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, Cố Vân Đông đã vừa vặn đứng trước mặt hắn.

Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện sao?”

Cố Vân Đông ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn giống như muốn phát sáng.

Bộ dáng này, không giống xảy ra chuyện, ngược lại giống như là có chuyện gì kinh ngạc đầy vui mừng.

Thiệu Thanh Viễn hơi yên lòng, kéo cô vào cửa.

Cố Vân Đông thiếu chút nữa không khắc chế được cảm xúc kích động mà nhào vào trong ngực hắn, cũng may khóe mắt đúng lúc nhìn thấy hai người còn đang ở trong phòng.

Thần sắc cô thu lại, lập tức nói: "Ta tìm phu quân có việc muốn nói riêng một chút, mong các ngài trước tránh một lát.”

Bình Luận (0)
Comment