Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 765 - Chương 765. Có Thể Chuẩn Bị Đến Phủ Linh Châu

Chương 765. Có thể chuẩn bị đến Phủ Linh Châu Chương 765. Có thể chuẩn bị đến Phủ Linh Châu

Chương 765: Có thể chuẩn bị đến Phủ Linh Châu

Dịch Tử Lam vẻ mặt không dám tin: "Hả? Ngươi bảo chúng ta tránh à? Dựa vào cái gì? Các ngươi có chuyện gì muốn nói thì không thể đi sang bên cạnh đặt một phòng riêng sao?”

Hơn nữa hắn đường đường là quận vương gia, Tần Văn Tranh bên cạnh nói như thế nào cũng là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, nữ nhân này lại ra mệnh lệnh cho bọn họ như lẽ đương nhiên vậy.

Đây là có được chữ mà biểu huynh hoàng thượng ban cho nên bắt đầu tự cao, cảm thấy mình có năng lực?

Dịch Tử Lam cười lạnh, quay đầu tìm đồng minh Tần Văn Tranh.

Không nghĩ tới người này lại thật sự xoay người đi ra cửa, Dịch Tử Lam ngẩn ra, vội vàng đuổi theo: "Này, ta nói ngươi..."

Trong lúc nói chuyện, hai người đi ra ngoài cửa, sau đó, "Phanh" một tiếng, Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Dịch Tử Lam: "..."

Hắn quay đầu phẫn nộ nhìn Tần Văn Tranh: "Ta nói Tần đại nhân, ngươi đường đường là Tần đại nhân thủ đoạn mạnh mẽ quyết đoán không ngừng, lại đi nghe lời của một nữ nhân không có chút liên quan gì là sao?”

Tần Văn Tranh đứng ở cửa phòng, liếc hắn một cái: "Quận vương gia, chúng ta làm người, phải rộng lượng phải hiểu được như thế nào là thuận tiện cho người khác, tính toán chi li với một nữ nhân, ngươi cũng có tiền đồ đấy nhỉ.”

“Bổn vương như thế là tính toán chi li sao? Bổn vương là thân phận gì, nàng là thân phận gì, dựa vào cái gì phải cho nàng ta lợi ích? Chẳng lẽ nàng ta không nên kính trọng ta sao?”

Tần Văn Tranh bày tỏ, không cùng chí hướng không thể nói chuyện, hắn không muốn cùng quận vương gia tràn đầy cảm giác ưu việt này tranh luận.

Chẳng lẽ hắn không nhìn ra dáng vẻ hưng phấn kích động của Cố Vân Đông sao? Đây rõ ràng là có chuyện tốt muốn cùng Thiệu Thanh Viễn chia sẻ, bọn họ cần gì phải ở bên để nghe chứ?

Tất cả mọi người đều là bằng hữu, không liên quan đến thân phận địa vị, thì sao lại không thể cho người ta chút riêng tư?

Cũng may, Dịch Tử Lam tuy rằng bất mãn, nhưng hiện giờ đi ra, cũng không nhất định phải đi vào.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông không còn cố kỵ, trực tiếp nhào vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn.

"Thiệu đại ca, ta có tin tức tốt muốn nói cho chàng biết."

Thiệu Thanh Viễn thỏa mãn ôm eo cô, cúi đầu hôn cô: "Nàng nói xem, từ từ, không vội."

Sao lại có thể không vội đây?

Cố Vân Đông cực kỳ cấp bách nói lại lời Trương mẫu vừa rồi nói với mình: "Thì ra khăn tay này là của tiểu thư Thiệu gia, Thiệu đại ca, rốt cuộc chúng ta cũng biết thân phận của đối phương rồi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ tìm thấy bà ấy.”

Thiệu Thanh Viễn nghe vậy hơi sửng sốt, thì ra, đúng là tiểu thư Thiệu phủ sao?

Cố Vân Đông lắc lắc hắn: "Còn nữa, ta cảm thấy cách nói bỏ trốn kia không thể tin được.”

"Phải, ta cũng không tin." Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông có suy nghĩ giống nhau, nếu là một người ôn nhu như vậy, làm sao có thể bỏ lại người nhà mặc kệ đây?

Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, đột nhiên dùng sức ôm chặt cô.

"Vân Đông, nương tử, cám ơn nàng."

Cố Vân Đông cười hắc hắc: "Cảm ơn ta làm cái gì? Chúng ta là phu thê một thể, chuyện của chàng là chuyện của ta.”

Trái tim Thiệu Thanh Viễn có một đợt ấm áp trào qua, đúng, bọn họ là người một nhà, bọn họ là một thể, không phân biệt lẫn nhau.

Cố Vân Đông cất kỹ khăn tay kia: "Nếu là ở phủ Linh Châu, Bạch gia cũng vừa vặn ở bên kia, chúng ta ngược lại bớt việc. Đúng rồi, Bạch Chi Ngôn khi nào có thể khởi hành?"

“Đại khái còn cần mấy ngày nữa, rất nhanh."

"Vậy chúng ta chuẩn bị trước, xem có thứ gì cần mua. Còn về vấn đề cửa hàng, Cố Ký và Thiệu Ký đều giao cho thợ mộc Bàng tu sửa, vấn đề này ngược lại cũng không lớn. Tân Minh Các có bảng hiệu của Hoàng Thượng, còn có thím và Hạ ma ma nhìn. Còn chuyện trong nhà, người mà chúng ta mang đi phủ Linh Châu vẫn nên lấy nhẹ nhàng làm chủ, ta thấy..."

Cố Vân Đông nói đến hưng trí bừng bừng, giống như hận không thể xuất phát luôn.

Thiệu Thanh Viễn nhìn, ánh mắt dần trở nên thâm sâu, cúi đầu, hôn lên cái miệng lải nhải không ngớt của cô.

"Ôi..." Cố Vân Đông trừng mắt, lập tức khóe miệng cong lên, nhắm hai mắt lại.

Hai người không nỡ rời xa, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không kiên nhẫn của Dịch Tử Lam: "Đã nói xong chưa?”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lập tức tách ra, hai người liếc nhau một cái, đều bật cười.

Thiệu Thanh Viễn lau miệng cô, nói: "Những chuyện này đều không vội, còn có thời gian mấy ngày đủ để chúng ta chuẩn bị. Về chuyện Cổ gia, ta trước tiên đi hỏi thăm Tần Văn Tranh đã.

"Được." Cố Vân Đông cười gật đầu: "Vậy ta về cửa hàng trước."

“Ừm, ta ở đây chờ nàng, cửa hàng đóng cửa xong, lại cùng nhau trở về."

Hai người nói xong, lúc này mới mở cửa phòng.

Dịch Tử Lam liếc mắt một cái đã nhìn thấy thần sắc hai người không thích hợp lắm, hơn nữa đôi môi hơi sưng lên.

Hắn tốt xấu gì cũng là người từng trải, lập tức hiểu được, nhịn không được đưa tay chỉ chỉ: "Các ngươi... Đồi phong bại tục.”

Cứ như vậy mà nóng lòng, cũng không đợi được về nhà rồi mới hôn sao? Ban ngày, kích thích người khác như vậy cũng thật quá đáng.

Cố Vân Đông không đợi hắn nói xong, đã vòng qua hắn nhanh chóng chạy đi.

Ngược lại Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Tần Văn Tranh nói: "Ta muốn hỏi thăm ngài chút chuyện.”

Cố Vân Đông bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, trực tiếp trở lại Tân Minh Các.

Cát thị đang bận rộn ở Tân Minh Các, vừa nhìn thấy cô đã cảm giác được rõ ràng tâm tình sung sướng của cô.

Cố Vân Đông quả thật rất cao hứng, cao hứng làm cho cô không nhịn được muốn làm cái gì đó.

Sau đó nhìn quanh Tân Minh Các một hồi lâu, rốt cuộc phát hiện thiếu chút gì đó.

Lúc này cô đi vào phòng bếp, một lát sau, khách nhân đang thấp giọng nói chuyện ăn uống trong đại sảnh, phát hiện Đồng Thủy Đào bưng một cái bàn đi ra, đặt ở một góc đại sảnh.

Mọi người còn đang ngơ ngác, Cố Vân Đông lại theo sát lấy ra một ít chén trà, sau đó rót nước vào trong chén.

Cát thị kỳ quái lại hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?”

"Thêm chút không khí." Nước trong chén được thêm vào, Cố Vân Đông mỗi tay cầm một chiếc đũa.

Cô cứ đứng như vậy, đầu đũa gõ lên chén, "Đinh" một tiếng, thanh âm thanh thanh giòn tan.

Sau khi thử âm thanh một chút, Cố Vân Đông hài lòng gật gật đầu.

Ngay sau đó, động tác của cô đột nhiên nhanh lên, thanh âm 'leng keng ' trong khoảnh khắc vang lên trong đại sảnh.

Rõ ràng tiếng không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ ràng.

Bài hát rất vui vẻ, đem đến sức sống.

Mọi người có chút kinh ngạc phát hiện, thì ra bên trong chén chứa nước cao thấp không giống nhau, lại còn có thể phát ra âm thanh khác nhau như vậy.

Có người đi tới bên cạnh Cố Vân Đông, tò mò nhìn động tác của cô.

Tiểu quận chúa cũng không biết chạy ra từ lúc nào, đứng ở bên tay trái cô, vừa nghe vừa lắc.

Cố Vân Đông thấy thú vị, hỏi cô bé: "Có muốn thử không?"

Tiểu quận chúa ánh mắt sáng lên: "Được sao?”

Cố Vân Đông vừa vặn gõ xong một khúc, thành thật mà nói, cô cũng chỉ biết một khúc này, phải học rất lâu, vừa rồi tay còn gõ nhầm vài âm, may mắn ở đây không ai có thể nghe ra.

Hiện giờ tiểu quận chúa lại đây, cô dừng lại, đưa đũa cho cô bé, nắm lấy móng vuốt mềm mại, dạy cô bé gõ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của tiểu quận chúa đã đỏ bừng, tay Vân Đông tỷ tỷ thật ấm áp, Vân Đông tỷ tỷ dạy cô bé nhạc khí, Vân Đông tỷ tỷ quả nhiên thật lợi hại.

Ngược lại Cát thị cách đó không xa, nhìn một màn này như có điều suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment