Chương 766: Vân Đông tỷ tỷ của ta dạy
Chờ tiểu quận chúa gõ một hồi, bên cạnh còn có người khác cũng hưng trí bừng bừng muốn thử xem.
Cố Vân Đông lui ra, sự hưng trí của tiểu quận chúa cũng không giảm.
Cô bé cảm thấy mình vừa rồi được Vân Đông tỷ tỷ tự mình dạy dỗ, đã rất lợi hại rồi, nên tự tin chỉ lại cho người khác.
Cố Vân Đông buồn cười, khi rời khỏi đó thì vừa lúc bị Cát thị kéo đi.
Cô khó hiểu: "Làm sao vậy?"
“Đây ngược lại quả thật là một ý hay, có tiếng nhạc cảm giác bầu không khí khác hẳn." Cát thị nói: "Không bằng chúng ta bày ra đàn tranh cổ ở bên kia, tìm một người biết đàn tấu. Như thế, cho dù có một số khách nhân chỉ đến một mình, cũng có thể hưởng thụ nghe nhạc?”
Cố Vân Đông vừa rồi không nghĩ tới, hiện tại vừa nghe, ánh mắt quả thật sáng lên.
Quán cà phê hiện đại, không phải cũng mở nhạc du dương, làm nổi bật bầu không khí, để cho mọi người vừa được uống cà phê lại vừa được thưởng thức âm nhạc sao?
Cố Vân Đông cân nhắc kích thước đại sảnh một chút, bày ra tranh cổ gì đó, cũng không phải là không thể.
"Đúng vậy, nhưng nhạc công thì lại khó tìm. Khách nhân đến Tân Minh Các, đều là những gia đình quyền quý, từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, ở phương diện này thì trình độ của người bình thường so ra thật đúng là kém hơn. Nếu tùy tiện làm, khách đoán chừng sẽ không hài lòng.”
Cát thị nói: "Đúng vậy, hơn nữa một nhạc công sợ còn chưa đủ, cũng không thể để cho một người đàn từ sáng đến tối, ngón tay kia cũng chịu không nổi. "
Đây chính là vấn đề.
Kỳ thật Cát thị có nghĩ tới, nếu không trực tiếp bày một chiếc đàn tranh cổ ở bên kia, để cho khách nhân tự mình đàn, giống như bây giờ vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thể làm được, khách nhân đến đây có người kỹ nghệ tốt, cũng có người kỹ nghệ không tốt.
Nếu có biểu hiện cầm nghệ đặc biệt lợi hại, vậy những người khác làm sao còn mặt mũi, nhà giàu đều rất sĩ diện, ai cũng không chịu thừa nhận mình kém hơn người khác, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người.
Đừng để đến lúc đó nơi để thưởng trà nghỉ ngơi, lại biến thành địa điểm mà các tiểu thư tranh đấu gay gắt, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
"Thôi, vấn đề này để sau này nghĩ lại đi, hiện giờ cửa hàng đã nổi tiếng như vậy, bận rộn đến mức không thể nghỉ ngơi rồi." Cát thị nói.
Cố Vân Đông gật đầu, vừa lúc thấy lại có khách nhân tới, vội vàng xoay người đi chào hỏi.
Ngày đầu tiên khai trương, sáng sớm đã rất náo nhiệt, cũng chỉ đến buổi trưa mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Vào buổi chiều, nhóm thứ hai nghe tin tức từ khách ở đây lại đến một lần nữa, thậm chí còn nhiều hơn buổi sáng.
Cố Vân Đông bận đến chân không chạm đất.
Viên Tư Nặc và tiểu quận chúa đều ở lại rất muộn, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, nói những thứ buổi sáng ăn có chút chống đỡ, bụng còn no.
Ngoại trừ các nàng, còn có Nghiêm Nhã trong phòng riêng.
Cố Vân Đông nghe được thì đen mặt, đi vào tửu lâu đối diện, đóng gói cháo loãng tới cho các nàng ăn.
Hộp thức ăn trực tiếp đưa đến phòng riêng của Nghiêm Nhã, đối mặt với thân phận tôn quý của tiểu quận chúa và Viên Tư Nặc, Nghiêm Nhã trong nháy mắt liền khẩn trương.
Cũng may tiểu quận chúa luôn đi theo hướng của Cố Vân Đông, người này là bằng hữu của Vân Đông tỷ tỷ, vậy cũng là bằng hữu của cô bé, cho nên dẫn đầu chào hỏi trước.
Viên Tư Nặc cũng thế, tính tình một lớn một nhỏ sáng sủa, cuối cùng cũng làm Nghiêm Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều tiểu quận chúa càng thêm hưng trí bừng bừng ngồi ở trong đại sảnh gõ chén, cô bé cố ý gõ cho những vị khách mới tới này nghe.
Có người đi lên hỏi, tiểu cô nương vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: "Vân Đông tỷ tỷ của ta dạy, nàng rất lợi hại, rất lợi hại.”
Cố Vân Đông nghe được thì dở khóc dở cười, cho nên chờ đến khi buổi tối các nàng trở về, tiểu cô nương đã mệt đến không chịu nổi.
Sau khi đưa cô bé và Viên Tư Nặc lên xe ngựa, Cố Vân Đông mới ngoảnh lại nhìn về phía Nghiêm Nhã đi ra ngay sau đó.
"Bên này cảm giác thế nào?"
Nghiêm Nhã dùng sức gật đầu, hơi có chút đỏ mặt: "Ta rất thích nơi này.”
Thật sự rất thích, rõ ràng chung quanh đều là phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, nhưng nàng lại không có loại cảm giác sợ hãi khó chịu như trước.
Không biết có phải bởi vì có Cố Vân Đông ở đây hay là bởi vì không có đại tỷ của nàng ở bên cạnh, tóm lại, nàng rất muốn lại tới đây.
Cố Vân Đông thấy thế, khẽ cười: "Tẩu thích thì ta yên tâm rồi, về sau tẩu có thể thường xuyên đến. Đến lúc đó ngồi ở đại sảnh, cùng người khác kết giao bằng hữu, giống như hôm nay tẩu và Viên cô nương vậy.”
Kết giao bằng hữu gì đó, Nghiêm Nhã vẫn có chút khiếp đảm.
Nhưng nàng quả thật cũng đang cố gắng thay đổi, nàng muốn đứng bên cạnh phu quân, trở thành thê tử có thể thay chàng chia sẻ, mà không phải là kéo chân chàng.
Bởi vậy Nghiêm Nhã gật gật đầu: "Được." Im lặng một lát rồi lại hỏi: "Sau này ngươi cũng thường xuyên đến cửa hàng sao? Vậy ta có thể ở bên cạnh ngươi khi ngươi không bận không?”
Cố Vân Đông thở dài một hơi, giọng điệu tiếc nuối nhưng con ngươi lại hưng phấn nói: " Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đi Linh Châu phủ. "
Lời này không chỉ Nghiêm Nhã nghe được mà kinh hãi, ngay cả Cát thị đứng ở một bên cũng kinh ngạc: "Chuyện này đã quyết định xuất phát rồi?”
Nàng biết Cố Vân Đông muốn đi phủ Linh Châu, dù sao hai người hợp mở cửa hàng, một người chủ là nàng đi rồi, Cát thị sẽ chịu mệt mỏi.
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng vậy, cửa hàng cũng đã khai trương rồi, sau khi dặn dò xong chuyện thì sẽ rời đi, nơi này phải làm phiền ngươi rồi.” Nói xong, cô lại quay đầu nói với Nghiêm Nhã: "Sau khi ta đi, tỷ có chuyện gì có thể tìm Cát thẩm, nếu thẩm ấy không có ở đây, tẩu hãy tìm Hạ ma ma, không cần sợ. Cửa hàng này của chúng ta có hoàng thượng ngự bút đề chữ, không ai dám gây chuyện đâu.”
"Ừm, ta biết." Nghiêm Nhã tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng cũng không tiện nói cái gì.
Cố Vân Đông đưa nàng lên xe ngựa, mắt thấy vị khách cuối cùng này cũng đi rồi.
Cô và Cát thị liếc nhau một cái, cười trở lại trong cửa hàng.
Hạ ma ma đã mang theo các tiểu nhị bắt đầu thu thập, Cố Vân Đông thì lấy sổ sách ra, bắt đầu đối chiếu với Cát thị, xem doanh thu hôm nay.
Hai người ngồi ở trước bàn, vừa xem vừa tính, đơn đặt hàng không ít, tính ra vẫn có chút phức tạp.
Mai Hồng các nàng nhiều người, không bao lâu đã dọn dẹp hết phòng bếp.
Đoàn người một lần nữa trở lại đại sảnh, vốn muốn đi, dù sao nhìn chủ nhân tính toán sổ sách cũng không hay lắm.
Nhưng mà còn chưa xoay người, đã bị Cố Vân Đông gọi lại.
"Trước tiên đừng đi vội, đều ngồi xuống một lát đã, uống một ly nước nghỉ ngơi một chút."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bộ dáng chủ nhân xem ra còn có chuyện muốn phân phó.
Vì thế ai nấy tìm ghế dựa ngồi xuống, tất cả mọi người đều yên lặng, không phát ra âm thanh nào.
Đây chính là quy củ do Hạ ma ma huấn luyện trong khoảng thời gian này, quy quy củ củ nhìn rất siêu phàm.
Đại khái một khắc sau, Cố Vân Đông rốt cục dừng bút tính toán, mặt khác Cát thị còn đang gảy bàn tính.
Cố Vân Đông dùng không quen bàn tính, cô trực tiếp dùng công thức, cộng trừ nhân chia cũng rất nhanh.
Cô tính xong, thì chờ Cát thị.
Cát thị gạt xong viên châu tính cuối cùng, rốt cuộc ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông hỏi: "Tính ra được bao nhiêu?”