Chương 767: Phần thưởng
Cát thị hít sâu một hơi: "Một ngàn hai trăm lượng.” Về phần số lẻ, nàng không nói.
Cố Vân Đông đẩy tờ giấy trong tay ra trước mặt nàng, phía trên viết, cũng chính là một ngàn hai trăm lượng, nhưng phía sau còn có số lẻ, cùng Cát thị tính ra, một tia không sai lệch.
Hai người nhìn nhau, một lát sau đột nhiên cười to ra tiếng.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện ngược lại dọa cho mấy người Mai Hồng tim đập thình thịch, mới vừa rồi nghe được con số cũng có chút mơ hồ, hiện giờ lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Hai vị chủ nhân vừa nói bao nhiêu? Một ngàn hai trăm lượng???
Trong một ngày, nhiều như vậy??
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, kinh thành không hổ là kinh thành nha, người có tiền quả nhiên rất nhiều.
Kỳ thật đối với cô mà nói, một ngày kiếm được hơn một ngàn lượng đã không đủ để cô khiếp sợ nữa rồi.
Dù sao lúc trước ở huyện Phượng Khai, ngày đầu tiên Cố ký khai trương cũng đã có thu nhập chín trăm lượng.
Nhưng dù sao Cố Ký cũng không giống Tân Minh Các.
Cố Ký lúc trước bán đường trắng là món mới vừa cần đến, là thứ mới lạ, hơn nữa mua nhiều có thể mang về để dành.
Thậm chí có người cố ý mua rồi lại đem ra bán, cho nên ngày đầu tiên làm ăn mới tốt như vậy.
Mà Tân Minh Các là ăn xong uống xong tại chỗ, đương nhiên, cũng có người đóng gói mang về cho người nhà ăn, nhưng lượng khách đó không nhiều.
Cho nên thu nhập ngày đầu tiên của Tân Minh Các được một ngàn hai trăm lượng, thật sự ngoài dự liệu của Cố Vân Đông.
Cô thở ra một hơi, đứng dậy thu thập sổ sách, lúc này mới nhìn về phía đám công thần hôm nay.
"Tân Minh Các hôm nay nổi tiếng như thế, không thể không kể đến sự vất vả của mọi người, vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả, đây là việc chúng ta nên làm." Một nhóm người vội vàng xua tay lắc đầu.
Cố Vân Đông cười nói: "Lúc trước đã nói qua, chỉ cần mọi người làm việc thật tốt, phần thưởng là không thể thiếu. Cho nên, bây giờ chính là lúc phát phần thưởng.”
Hôm nay cô thật sự cao hứng, không chỉ là Tân Minh Các làm ăn tốt, còn bởi vì có tin tức Thiệu tiểu thư.
Trong lúc nói chuyện, Đồng Thủy Đào bưng một cái khay đi ra, trên khay còn phủ một miếng vải đỏ.
Mọi người khó hiểu, Cố Vân Đông kéo vải đỏ ra.
Mọi người đều nhịn không được mở to hai mắt, phía dưới vải đỏ đều là bạc vụn lớn nhỏ.
Cố Vân Đông cười nhìn các nàng: "Được rồi, đều xếp hàng đi, từng người một tới đây lĩnh bạc. Hôm nay tất cả mọi người đã cố gắng hết sức, vì vậy mỗi người sẽ có một lượng bạc.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không thể tin được.
Một lượng ah, tiền công một tháng của các nàng cũng mới năm lượng, hiện giờ, làm một ngày đã trực tiếp có một phần năm bạc?
Không hiểu sao, mọi người không dám tiến lên, luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Chủ nhân ra tay cũng quá hào phóng rồi?
Vẫn là Du tẩu tử, cắn răng một cái, sau đó là người đầu tiên đi lên phía trước.
Cố Vân Đông gật đầu với nàng, cầm một miếng bạc vụn từ trên khay đưa cho nàng.
Cho đến khi khối bạc lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, Du tẩu tử có chút hoảng hốt.
Nàng đứng tại chỗ một hồi lâu mới cầm bạc đi sang một bên.
Nàng muốn đưa bạc lên miệng cắn một cái để cảm thụ một chút, nhưng rốt cuộc cũng là người đi theo bên cạnh Hạ ma ma được huấn luyện một tháng, nên đã khắc chế động tác không có hình tượng này.
Có Du tẩu tử là người đầu tiên tiến lên, những người khác cũng lục tục đi lên nhận bạc.
Sau khi nhận bạc xong thì đứng ở bên kia, trong mắt mỗi người đều rất hưng phấn.
Đến cuối cùng, chỉ có Mai Hồng và Trương mẫu đứng ở một bên không tiến lên.
Cố Vân Đông nhìn về phía các nàng: "Làm sao vậy?”
Mai Hồng giải thích: "Thương thế của ta mới lành, hôm nay cũng không làm được bao nhiêu việc, không có mặt mũi lấy phần thưởng này.”
Trương mẫu cũng nói: "Ta chỉ thuần túy tới hỗ trợ, ta cũng không phải tiểu nhị trong cửa hàng này, cái này, cái này không có lý nào lại phát cho ta, ta cũng không làm cái gì."
Cố Vân Đông lại trực tiếp nhét bạc vụn vào trong tay các nàng: "Cầm lấy, các ngươi làm bao nhiêu việc ta đều nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, đừng đẩy tới đẩy lui, thời gian không còn sớm, nhận xong phần thưởng thì trở về đi.”
Hai người cúi đầu nhìn bạc trong tay, mím môi, ánh mắt nhìn Cố Vân Đông tràn ngập cảm kích.
Thời gian quả thật không còn sớm, sau khi phát bạc xong, Cố Vân Đông cổ vũ sĩ khí một chút, rồi để cho mọi người trở về.
"Hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai có thể cũng sẽ bận rộn như vậy, chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Du tẩu tử cười đến mắt cũng cong lên: "Chúng ta ước gì bận rộn như vậy, như vậy mới có việc làm, chúng ta cũng có tiền công.”
Những người khác cũng dùng sức gật đầu.
Cố Vân Đông rất hài lòng với bầu không khí như vậy, những người này đều rất siêng năng. Ở chỗ cô, chỉ cần làm việc tốt, cô cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.
Mọi người lục tục rời khỏi Tân Minh các, Hạ ma ma là người cuối cùng.
Cố Vân Đông và Cát thị liếc nhau một cái, lập tức lấy ra một phong bì đỏ, nhét vào trong tay bà ấy.
"Chủ nhân, ngươi..."
Lúc này là Cát thị mở miệng: "Mấy ngày nay, vất vả nhất chính là bà. Mai Hồng các nàng bận rộn một ngày, một chút sai phạm cũng không nhìn ra, đều là kết quả sau một tháng huấn luyện của bà, bà là công thần lớn nhất. Đây là những gì mà bà xứng đáng nhận được, cầm lấy, tương lai cửa hàng sẽ phải làm phiền bà rồi.”
Hồng bao mỏng, bên trong hẳn là ngân phiếu.
Hạ ma ma trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nhận lấy: "Yên tâm đi, cửa hàng này, ta bảo hộ các ngươi.”
Hạ ma ma cũng chưa bao giờ nghĩ tới, mình có một ngày lại trở thành chưởng quầy của một cửa hàng.
Loại cảm giác này rất mới lạ, lúc trước ở Thiệu gia huấn luyện nữ tiểu nhị còn chưa cảm thấy, hôm nay ở trong cửa hàng này ngây người một ngày, loại cảm giác chân thật này mới cắm rễ ở đáy lòng bà.
Bà cảm thấy, vô cùng mãn nguyện và rất có cảm giác thành tựu.
Loại cảm giác này so với lúc ở trong cung giúp Cao Quý phi tránh thoát âm mưu quỷ kế còn mãnh liệt hơn.
Bà thích phần công việc này, rất thích, bà nghĩ, lúc trước đồng ý Cố Vân Đông, có thể là quyết định quan trọng nhất cuối cùng bà làm.
Hạ ma ma cất xong hồng bao, cũng rời đi.
Cố Vân Đông và Cát thị nhìn cửa hàng lớn như vậy, đồng loạt thở ra một hơi, lập tức đi ra cửa lớn.
Ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa, Thiệu Thanh Viễn và Tần Văn Tranh đang ở bên cạnh xe nói chuyện, nghe được động tĩnh, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
"Làm xong rồi sao? Lên xe đi.”
Cố Vân Đông và Cát thị cáo từ, sau khi hai người lên xe ngựa, thì đi hai hướng khác nhau.
Cố Vân Đông tựa vào người Thiệu Thanh Viễn, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Trở lại Thiệu gia, sau khi dùng xong bữa tối, Cố Vân Đông lại có chút khẩn trương hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Chàng đã hỏi thăm Tần Văn Tranh chưa? Hắn đã nói gì?”
Thiệu Thanh Viễn xoa xoa đầu cô, sau khi nằm ở trên giường ôm cô vào trong ngực, cằm chống lên thái dương cô nói: "Tần Văn Tranh dù sao cũng vừa mới được điều về kinh thành không bao lâu, về chuyện Cổ gia hai mươi năm trước cũng không hiểu rõ lắm. Buổi chiều hắn đi ra ngoài một chuyến, đi hỏi người khác, nhưng tin tức nhận được cũng không nhiều.”
Cổ gia, đúng là bị lưu đày đến phủ Linh Châu.
Cổ gia phạm tội là sự thật, cho nên ý chỉ của tiên hoàng đối với bọn họ ngược lại không oan.