Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 768 - Chương 768. Khai Hoang Ở Trên Đảo

Chương 768. Khai hoang ở trên đảo Chương 768. Khai hoang ở trên đảo

Chương 768: Khai hoang ở trên đảo

Nhưng tội Cổ gia phạm cũng không quá lớn, tuy rằng có lão Hầu gia Hoài Âm Hầu ở sau lưng thúc đẩy, nhưng Cổ gia tự mình cũng có thế lực nhất định.

Trải qua một vòng, cuối cùng bị lưu đày đến phủ Linh Châu cách xa ngàn dặm.

So với biên cương hoang thành, phủ Linh Châu vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.

Chỉ là chung quy vẫn là phạm nhân, so với kinh thành, ngày đó khẳng định gian nan hơn nhiều.

Tần Văn Tranh cũng nói cho Thiệu Thanh Viễn về vị trí hiện giờ của bọn họ, nghe nói bình thường lưu đày đến phủ Linh Châu, trên cơ bản đều làm việc trên một hòn đảo thuộc thẩm quyền, đảo kia gọi là đảo Lâm Tầm.

Đảo không lớn, cách đất liền cũng không xa, bọn họ khai hoang trên đảo, khai thác đá, xác suất lớn là Cổ gia ở đảo Lâm Tầm.

Cố Vân Đông nghe vậy, trong lòng có tính toán.

Nhưng đảo Lâm Tầm rốt cuộc ở địa phương nào, có tình huống gì, thì còn cần bọn họ phải đến phủ Linh Châu mới biết được.

Thiệu Thanh Viễn sờ sờ đầu cô: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay bận rộn cả ngày, ngủ trước đi.”

"Ừm." Cố Vân Đông nghiêng người, tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn nhắm mắt lại.

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

"A..." Cằm Thiệu Thanh Viễn bị cô đụng một cái, thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi.

Cố Vân Đông khẩn trương chống người lên: "Chàng thế nào rồi? Xin lỗi, ta vừa dậy quá gấp, có phải đã cắn vào rồi không, chàng mở miệng ra để ta xem?”

Thiệu Thanh Viễn khoát tay áo: "Không có việc gì.” Thấy nàng cố ý muốn mình há miệng, hắn cũng chỉ có thể cho nàng xem một chút.

Thấy quả thật không có gì, Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Thanh Viễn một lần nữa ôm cô lại: "Vừa rồi làm sao vậy, đột nhiên lại giật mình?”

"Ta, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Chàng có nhớ rõ lúc trước Đào Yển từng nói qua, hắn gặp được quản sự Hoài Âm Hầu phủ ở phủ Linh Châu, còn nhìn thấy vải vóc giống như chiếc khăn tay này trên người quản sự kia, lúc này mới tới nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng mới có thể để mắt tập trung ở chỗ Thiệu phủ. Chàng nói xem, quản sự Hầu phủ sao lại xuất hiện ở phủ Linh Châu đây? Có phải là vì tìm Thiệu tiểu thư không?”

Thiệu Thanh Viễn như có điều suy nghĩ, đích xác, Hoài Âm Hầu phủ tuy rằng cũng có sản nghiệp, nhưng đa phần đều là ở kinh thành.

Phủ Linh Châu ở ngoài xa ngàn dặm, có vẻ không liên quan đến Hầu phủ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, quản sự Hầu phủ lại chạy đến đó.

Có lẽ, thật đúng là vì tìm Thiệu tiểu thư.

Năm đó lão Hầu gia tuyên bố với bên ngoài Thiệu Âm đột nhiên bệnh qua đời, hiện giờ lão Hầu gia đã không còn, những người khác của Hầu phủ có lẽ còn có tình cảm với Thiệu Âm, phái người đi tìm cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là không biết người tìm lần này, là lão phu nhân hay là Hầu gia, hoặc là Nhị gia...

Cũng không biết rốt cuộc là thật sự nhớ nhung hay là có mục đích khác.

"Quên đi, không cần quản nhiều như vậy, đợi chúng ta đến phủ Linh Châu tìm được người Cổ gia rồi nói sau."

"Ừm, ngủ đi."

Hai người nghỉ ngơi, Cố Vân Đông tuy rằng mệt mỏi, nhưng có lẽ đầu óc quá hưng phấn, mãi cho đến khi rất muộn mới ngủ.

Vì vậy, ngày hôm sau, một lần nữa như mong muốn cô đã thức dậy muộn.

Đợi đến khi cô sửa soạn xong để đi Tân Minh Các, khách nhân cũng đã tới không ít.

Khách nhân hôm nay phần lớn là khách mới, dù sao nơi này cũng không thể mỗi ngày đều đến.

Nhưng làm cho Cố Vân Đông ngạc nhiên là, hiện giờ ở trong cửa hàng, ngược lại có mấy vị lão phu nhân lớn tuổi.

Nghĩ đến, chắc vì tấm biển ở cửa?

Cố Vân Đông bật cười, dặn dò Hạ ma ma chiêu đãi thật tốt, rồi tính toán cùng Đồng Thủy Đào đi mua đồ.

Cô phải chuẩn bị đi phủ Linh Châu.

Nhưng mà vừa mới đi ra cửa lớn, đã nhìn thấy một phụ nhân thò đầu lại đây.

Nàng ta đi thẳng đến trước mặt Cố Vân Đông, cười hỏi: "Ngươi chính là Cố chủ nhân đúng không? Cửa hàng này của ngươi làm ăn cũng quá tốt, thật sự chuyên chiêu đãi khách nữ sao? Vậy ta vào trong, không sao chứ?”

Cố Vân Đông nhìn nàng hai lần, phụ nhân này nhìn thế nào cũng không phải đơn thuần là vào ăn uống.

Nhưng mở cửa làm ăn mà, chỉ cần quần áo gọn gàng sạch sẽ, đương nhiên sẽ không ngăn người ở bên ngoài.

Cô lui về phía sau một bước để tránh thân thể ra, cười nói: "Cứ tự nhiên không thành vấn đề, phu nhân tiến vào đi, ta đưa ngươi đi gọi đồ ăn. "

“A, được được được."

Phụ nhân theo cô đi vào cửa, Cố Vân Đông trực tiếp dẫn nàng ta đứng ở trước quầy, cầm thực đơn đưa cho nàng ta: "Phu nhân muốn ăn cái gì, đồ ăn đều viết ở trên, giá cả cũng có đánh dấu, ngươi nói một tiếng chúng ta sẽ có người ghi chép lại."

Phụ nhân liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, khoát tay nói: "Ta không biết chữ, ngươi đọc cho ta?”

Cố Vân Đông mỉm cười: "Được, ta đọc cho ngươi.”

Trên danh sách ăn uống này của cô không chỉ có chữ, còn có hình ảnh, chính là để cho khách cảm thụ trực quan hơn, hiểu rõ mình gọi cái gì, tránh nhầm lẫn.

Cố Vân Đông cảm thấy mình rất có tâm.

Cô chỉ vào hình ảnh của trà sữa trân châu, nói với người phụ nữ: "Đây là trà sữa trân châu, giá một ly là một trăm năm mươi văn, hương vị ..."

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ kia đã mở to hai mắt thét chói tai: "Ngươi nói cái gì? Một tách trà là một trăm năm mươi văn? Ngươi cướp tiền, lương tâm cũng hỏng rồi. "

Cố Vân Đông: "......" Không, cô không có.

Một cốc trà sữa mặc dù được làm đơn giản, nhưng nguyên liệu thì không đơn giản.

Không nói đường trắng vốn rất ít lại đắt tiền, lại nói sữa này cũng không dễ làm, hơn nữa vì vấn đề thân phận để chiêu đãi khách nhân, cho nên lá trà cũng đều dùng thượng đẳng.

Giá là một trăm năm mươi văn, nhưng cô đã cùng Cát thị thương lượng hồi lâu, lại cùng Hạ ma ma thương thảo sau đó định ra.

Cô bên này cũng là nấu ăn, loại tửu lâu cao cấp trong kinh thành này làm ăn, một đĩa thức ăn chay kia cũng phải hai trăm văn.

Có một số công tử nhà giàu, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng đã hơn mười lượng bạc, vậy mới thật sự cướp tiền được rồi.

Nhưng người phụ nữ kia lại không nghĩ như vậy, nàng ta vừa nghe đến giá cả kia, ánh mắt nhìn Cố Vân Đông giống như cô là người rất tham lam độc ác vậy.

Nàng ta rất muốn chỉ vào mũi Cố Vân Đông mắng chửi thật tốt, mắng cho người tỉnh táo lại, nói cho cô biết làm người phải có lương tâm.

Nhưng ai ngờ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy khách nhân trong cửa hàng tất cả đều không đồng ý nhìn mình.

Thậm chí có một số người còn khinh bỉ cười nhạo nàng ta, giống như nàng ta là một con quỷ nghèo kiết xác ngay cả một trăm năm mươi văn cũng không lấy ra được.

Sắc mặt người phụ nữ khẽ biến, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Cố Vân Đông: "..." Cô còn chưa nói gì đâu.

Nhưng sự trầm mặc của cô, vẫn làm cho người ta tiến lên an ủi: "Cố chủ nhân, ngươi đừng để ý tới nàng ta, chính nàng ta không có bạc lại chỉ trích người khác. Đúng là không có kiến thức, nhưng cũng không thể không được ăn nho mà nói nho chua như vậy được.”

“Đúng vậy, trà sữa này đâu có đắt? Trà ngon như vậy, hoàn toàn đáng giá với giá này.”

“Ta ngược lại thích đồ hộp hôm qua Cố chủ nhân đưa hơn, Cố chủ nhân, hôm nay còn tặng không? Nó được bán ở đâu vậy?”

Cố Vân Đông dở khóc dở cười: "Đồ hộp hôm nay đã không còn, nhưng qua một đoạn thời gian nữa, chờ cửa hàng Cố ký của ta mở cửa, thì sẽ có để bán.”

Người nọ nhất thời thất vọng không thôi.

Cố Vân Đông bảo các nàng trở về uống trà trước, đám người vừa tản ra, Du tẩu tử đã từ bên ngoài cửa hàng chạy trở về.

Bình Luận (0)
Comment