Chương 769: Nghèo khó đã hạn chế tưởng tượng của ta
Du tẩu tử có chút hưng phấn, chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông nói: "Chủ nhân, ta nhìn thấy, phụ nhân kia là nương tử chưởng quầy cửa hàng cách vách, cố ý đến tìm hiểu tin tức.”
Cố Vân Đông nhướng mày: "Chưởng quầy của cửa hàng bên cạnh?"
“Đúng vậy." Du tẩu tử gật đầu: "Ta còn nghe phụ nhân kia hét lên với chưởng quầy, nói cửa hàng chúng ta là hắc điếm, đặc biệt lừa người, cái gì một trăm năm mươi văn một chén trà, còn không bằng đi cướp. Chủ nhân, ta cảm thấy người này có bệnh, giá cả của chúng ta đâu đắt? Nàng cũng không nhìn ba chữ Tân Minh Các kia là ai viết, chỉ với những chữ này, hai trăm năm mươi văn cũng không đắt, đúng không?”
Cố Vân Đông liếc xéo nàng một cái, Du tẩu tử ngươi thật bay theo chiều gió.
Nhớ rõ lúc trước khi cô định giá, người khiếp sợ không nói nên lời, chính là Du tẩu tử nha.
Nàng còn chắc chắn nói, cái giá này quá khoa trương, sợ là đến lúc đó sẽ không có khách nhân tới cửa.
Kết quả ngày qua làm ăn phát đạt, kiếm được hơn một ngàn lượng bạc.
Lúc ấy Du tẩu tử nói ra một câu danh ngôn khiến Cố Vân Đông cũng cảm thấy khiếp sợ.
Nàng ấy nói…nghèo đói, hạn chế trí tưởng tượng của ta.
Cố Vân Đông không nghĩ tới, nàng còn có giác ngộ như vậy.
Hiện giờ giác ngộ này càng cao hơn một tầng, thậm chí ngay cả một trăm năm mươi văn cũng không để vào mắt.
"Được rồi, biết đối phương là ai là tốt rồi, lần sau chú ý nhiều một chút là được, ngươi đi làm việc đi."
Cửa hàng mở cửa, khẳng định sẽ có người đến điều tra tình hình.
Làm ăn phát đạt, tất nhiên có người muốn noi theo.
Nhưng noi theo cũng phải có điều kiện tiên quyết, cửa hàng bình thường, không có ngự bút của Hoàng thượng, không có công thức trà sữa bánh mì, không có các mối quan hệ với phu nhân tiểu thư quyền quý.
Cho nên Cố Vân Đông cũng không lo lắng, thấy Du tẩu tử đi làm việc, cô tiếp tục mang theo Đồng Thủy Đào ra ngoài dạo phố.
Trong kinh thành rất phồn hoa, là trung tâm thương mại của triều Đại Tấn, đông tây rực rỡ muôn màu, đa dạng nhất.
Bởi vì sự cạnh tranh khốc liệt, chất lượng cũng tốt.
Cố Vân Đông quét một vòng ở phố Cẩm Lan, lúc trở về, bên trong xe ngựa đã chất đống không ít.
Lúc về đến nhà, Thiệu Thanh Viễn cũng nói cho cô một tin tức tốt: "Ta và Bạch Chi Ngôn đã thương lượng qua, hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, đi phủ Linh Châu."
Mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Thật sao?"
“Ừm."
Thời gian lập tức trở nên khẩn trương, nhưng Cố Vân Đông vẫn rất hưng phấn.
Bên cửa hàng cô đã nói với Cát thị và Hạ ma ma, thợ mộc Bàng làm việc ở Thiệu Ký Cố Ký, bọn họ cũng đã nói qua, hơn nữa dặn dò không cần gấp gáp, cửa hàng chậm rãi trang trí, trong thời gian ngắn bọn họ cũng chưa định mở cửa.
Sau đó, Cố Vân Đông lần lượt cáo biệt người quen biết trong kinh thành.
Vợ chồng Nhiếp Thông, một nhà Tần Văn Tranh, còn có tiểu quận chúa, Viên Tư Nặc, Dịch Tử Lam, mời mọi người đến nhà ăn cơm, coi như trong khoảng thời gian ở kinh thành, cảm tạ bọn họ chiếu cố.
Tiểu quận chúa đặc biệt không nỡ, nước mắt lưng tròng, ôm Cố Vân Đông khóc.
Cố Vân Đông trấn an tiểu cô nương một lúc lâu, cuối cùng cũng dỗ dành được.
Hai ngày sau, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mang theo Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn, ngồi xe ngựa đi tới phủ Tống thái y.
Lần này bọn họ vẫn nhẹ nhàng đơn giản như trước, chỉ mang theo hai người.
Thiệu gia hiện giờ có hạ nhân trông coi, Thiệu Thanh Viễn nói Vạn phụ tạm thời làm quản gia, canh giữ Thiệu gia.
Dược liệu trong khố phòng cũng có Dư Dũng quản lý, những người khác mỗi người một chức vụ, vấn đề không lớn.
Đến cửa Tống Đức Giang, sắc trời còn sớm, Bạch Chi Ngôn cũng đã chuẩn bị tốt, đang ngồi trong xe ngựa.
Cao Phong còn chưa trở về, cho nên bên cạnh Bạch Chi Ngôn chỉ có một người đánh xe, cùng với gã sai vặt chiếu cố đồ ăn sinh hoạt của hắn, cũng rất đơn giản.
Tống Đức Giang đứng ở cửa nhiều lần dặn dò sư điệt nhà mình: "Ngươi bệnh nặng mới khỏi, cũng không cần gấp gáp quá, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi. Không có gì quan trọng hơn cơ thể ngươi biết không? Ngoài ra, ta đã chuẩn bị thuốc cho ngươi. Sau khi trở về hãy hỏi thăm lão sư phụ giúp ta, có cái gì cần thì viết thư trở về bất cứ lúc nào.”
Bạch Chi Ngôn mỉm cười một mực gật đầu, trên mặt nửa điểm không kiên nhẫn cũng không có.
Ngược lại Cố Vân Đông đã tới đây một khắc đồng hồ, nghe Tống Đức Giang nói không dứt giống như mẹ già, nhịn không được ngáp một cái.
Thiệu Thanh Viễn thấy vậy, lông mày nhíu lại. Vì vội vàng, nương tử hắn hôm nay trời còn chưa sáng đã tỉnh lại.
Kết quả đến nơi này còn phải nghe Tống Đức Giang nói nửa ngày.
Hắn thò đầu ra, nói: "Xuất phát.”
Sau đó, xe ngựa lập tức lăn bánh, đi thẳng.
Tống Đức Giang: "..."
Bạch Chi Ngôn cười phất phất tay với ông ấy: "Sư thúc trở về đi, những lời người nói ta đều ghi nhớ.”
Rồi cũng phân phó xa phu đi theo.
Tống Đức Giang đứng ở cửa, nhìn xe ngựa của bọn họ càng đi càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, mới nặng nề thở dài một hơi, xoay người trở về viện tử.
Xe ngựa một trước một sau chạy trên đường phố, không bao lâu sau đã ra khỏi cửa thành.
Sau khi chạy ra ngoài một đoạn, đã nhìn thấy phía trước có một đám người đang chờ ở bên kia.
Nhìn thấy xe ngựa của Bạch Chi Ngôn tới, một người dẫn đầu vội vàng tiến lên vài bước: "Bạch thiếu gia, các ngươi tới rồi."
“Chờ lâu rồi, Chu đại ca."
Chu Hán lớn lên cao lớn mạnh mẽ, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.
Ở phía sau hắn, còn có hơn mười người đứng ở phía xa nhìn về phía này.
Ngoài ra, còn có ba xe ngựa, trên xe ngựa chất đống dược liệu. Bó chặt chẽ, phía trên còn phủ mấy lớp vải dầu.
Những dược liệu này, đều phải vận chuyển từ y quán Huệ Dân kinh thành đến phủ Linh Châu. Kinh thành bên này có một số dược liệu mà phủ Linh Châu khan hiếm.
Y quán Huệ dân chính là sản nghiệp của Bạch gia, lão gia tử Bạch gia được người ta ca ngợi là thần y, cho nên Bạch gia cũng làm chuyện tế thế cứu người, dưới tay bồi dưỡng ra vô số đại phu.
Hiện nay phủ thành trên cả nước, phần lớn đều có y quán Huệ Dân.
Nhưng Bạch Chi Ngôn là con cháu Bạch gia, y thuật cũng không tốt lắm, chỉ học chút da lông. Theo Tống Đức Giang, đại khái là không có thiên phú về phương diện này, Bạch Chi Ngôn thông suốt hơn ở phương diện đọc sách.
Đáng tiếc, thân thể hắn không tốt, nếu không phải như thế, hắn đã sớm tham gia khoa cử, hiện giờ không chừng cũng là một tú tài cử nhân.
Cố Vân Đông chưa từng gặp qua vị Chu Hán này, nhưng Thiệu Thanh Viễn đã gặp qua, lúc trước đã nói xong, bọn họ đi đến phủ Linh Châu, sẽ cùng đám người Chu Hán khởi hành, giữa hai bên chiếu cố lẫn nhau.
Sau khi hợp tác với Chu Hán, nhóm người nhanh chóng chạy tới bến tàu.
Bọn họ tính đi đường thủy, vì phủ Linh Châu là địa phương ven biển, cho nên lần này đi đường sông ra ngoài, rồi trực tiếp đi dọc theo bờ biển.
Vì vậy, con tàu lần này cũng tương đối lớn và rộng rãi hơn.
Chu Hán tính tình sảng khoái, dọc theo đường đi đều là tiếng nói của hắn.
Bạch Chi Ngôn vui vẻ tĩnh lặng, lại phải dưỡng bệnh, sau khi lên thuyền cũng ngại ra ngoài.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn và Chu Hán thế nhưng kết giao bằng hữu.
Trong mấy ngày nói chuyện, cũng mới biết lai lịch của Chu Hán.