Chương 772: Thiệu công tử là thái y?
Đao ca dặn dò xong việc ở bên ngoài thì trở về, vừa đi vừa nói: "Thuyền đã chạy rồi, nhiều nhất một canh giờ là có thể đến, ngoảnh lại..."
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang cầm một cái bình sứ ra, từ bên trong đổ ra một viên thuốc đưa cho Cố Vân Đông, nói cô pha với nước sôi rồi uống.
Đao ca tiến lên phía trước vài bước, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Thiệu Thanh Viễn vang lên: "Đã nói với nàng, bảo nàng không cần đi theo, nàng lại không nghe, thân thể lại thấy không thoải mái rồi đúng không?"
“Chắc vì ngày hôm qua ăn nhiều hải sản thôi, không sao, dù sao chàng cũng là thái y..." Nói được một nửa, Cố Vân Đông làm như mới nhớ tới đây là bên ngoài, lập tức chuyển đề tài nói: "Dù sao chàng là đại phu, có chàng ở đây, ta sợ cái gì. Chàng xem, vừa uống thuốc này, ta đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Đao ca kinh ngạc: "Thiệu công tử còn là thái y?” Thái y trẻ tuổi như vậy sao?
Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: "Hy vọng Đao ca giữ bí mật giúp ta.”
“Thái y có thể ra khỏi kinh thành sao?”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Không phải vì nghe nói thần y ở vùng Thanh Châu này sao? Cho nên mới đặc biệt xin nghỉ phép, muốn tới tìm người, xin chỉ giáo y thuật."
Đao ca vung tay lên: "Đó đều là lời đồn, ở vùng Thanh Châu này làm gì có thần y gì, nhiều năm như vậy cũng không ai biết thần y ở nơi nào. Cũng không biết là ai truyền ra, thành thật mà nói, đúng là có không ít đại phu chạy về đây, kết quả đều thất vọng trở về.”
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy nhíu nhíu mày: "Vậy sao? Thôi, có thể gặp được thì gặp, nếu không thể gặp, vậy ta đến đảo Lâm Tầm một chuyến cũng coi như đáng giá, không tính là đi một chuyến vô ích.”
Sao lại nghe như việc đến đảo Lâm Tầm này quan trọng hơn vậy?
Nhưng Đao ca cũng không hỏi kỹ, dù sao thì đối với thân phận thái y của Thiệu Thanh Viễn, hắn vẫn còn có chút nghi ngờ.
Nhưng vốn dĩ đang tính tống tiền hai người này thì giờ phải tạm thời hoãn lại.
Không sao, chờ khi trở về cũng như nhau thôi.
Qủa nhiên một canh giờ sau thuyền đã đến đảo Lâm Tầm.
Đao ca nói với bọn họ: "Phải ngày mai thuyền mới trở về, vẫn bằng giờ sáng nay, các ngươi đến nơi này chờ là được rồi. Trên đảo cũng có nhà trọ, tuy rằng so ra thì kém hơn trong thành, nhưng chỗ ở không thành vấn đề. Có chuyện gì, đến ngoài doanh trại tìm ta là được.”
Ở trên đảo lưu đày, cũng có một nhóm binh lính nhỏ đóng quân ở bên này. Đao ca phụ trách vận chuyển vật tư, ở trong doanh trại có thể không có tiếng nói, nhưng trong tay hắn nắm giữ không ít đồ vật, hàng hóa qua tay cũng không ít, cho nên ở bên ngoài người khác cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi.
"Đa tạ."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông xuống thuyền, Đao ca mới sờ sờ cằm, chậc chậc hai tiếng.
Người đàn ông lúc trước chạy đến bên cạnh hắn hỏi: "Đao ca, hai con dê béo này, chúng ta cứ thả đi như vậy sao? Bọn họ ra tay hào phóng như vậy, trên người khẳng định còn rất nhiều ngân phiếu."
Đao ca liếc xéo hắn một cái: "Biết là dê béo, còn không nhìn chằm chằm một chút?"
Người đàn ông vui mừng, lập tức gật đầu: "Được, ta đi ngay đây.”
Sau khi hai người Cố Vân Đông xuống thuyền thì bắt đầu đánh giá toàn bộ đảo Lâm Tầm, không bao lâu đã phát hiện dấu vết phía sau có người đi theo.
Nhưng hai người đều không thèm để ý, tiếp tục nhìn hai bên đường.
Đảo Lâm Tầm cũng không lớn, lúc mới được tìm thấy, trên đảo này không có người, chỉ có hai ngọn núi lớn, đất đai cũng hoang vu.
Sau khi đảo Lâm Tầm trở thành nơi lưu đày, dần dần, nhân tài trở nên nhiều hơn.
Trải qua nhiều năm như vậy, đảo Lâm Tầm bây giờ đã có quy mô rất lớn, thoạt nhìn đã giống như một trấn nhỏ.
Nếu không phải đã tìm hiểu trước, lần đầu tiên Cố Vân Đông bước vào nơi này, còn cho rằng đây chỉ là một trấn tương đối nghèo khó.
Người ở đảo Lâm Tầm, chỉ cần không ra đảo, làm tốt nhiệm vụ cấp trên giao phó là được, ở trên đảo này vẫn có thể tùy ý đi lại.
Hơn nữa còn có thể mua bán đồ, trong nhà thì trồng rau và lương thực, cùng với rất nhiều các loại đồ dùng sinh hoạt tự mình làm ra, ngoài ra còn có cả chợ.
Bạc kiếm được, cũng có thể mua một ít vải vóc và dầu muối từ trong vật tư mà Đao ca vận chuyển tới.
Những người này nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông mặc quần áo sạch sẽ, thì biết bọn họ nhất định là người ngoài đảo, đến thăm phạm nhân nơi này, trong tay nhất định có tiền.
Cả một đám ánh mắt đột nhiên sáng lên, hăng hái thúc đẩy bán đồ của mình cho hai người.
Cố Vân Đông đúng là có chọn chút hải sản khô, cô phát hiện hải sản bên này còn tốt hơn ở huyện Bình Lăng.
Sau khi chọn xong, Cố Vân Đông mới ý thức được mình nên đi tìm người Cổ gia trước, hiện giờ...
Cô quay đầu lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, mắt lộ ra vẻ tố cáo.
Sao lại không nhắc cô???
Thiệu Thanh Viễn bật cười: "Nàng nhìn thấy mấy đồ khô này thì hai mắt đã phát sáng, hận không thể mua hết mang về, vui vẻ như vậy, sao ta có thể không biết xấu hổ mà cắt ngang được đây?"
Đây là lý do gì vậy?
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hắn một cái: "Thôi đi, trước tiên đi đặt phòng trọ đã, để đồ vào phòng trọ, sau đó lại đi tìm người Cổ gia."
“Đi thôi."
Thiệu Thanh Viễn nhận lấy đồ từ trong tay cô, đi đến phòng trọ tốt nhất trên trấn.
Giống như Đao ca nói, phòng trọ có chút cũ kỹ, quả thật so ra kém với ở ngoài đảo.
Nhưng tiểu nhị vẫn rất nhiệt tình.
Hai người mở phòng đi vào, đặt đồ khô ở trong phòng, rồi mới ra cửa hỏi thăm chỗ ở của Cổ gia.
Cổ gia đã lưu đày trên đảo này hơn hai mươi năm, những năm gần đây, lại có rất nhiều người liên tục đến. Vốn tưởng rằng không dễ hỏi thăm, không nghĩ tới vừa hỏi chưởng quầy, chưởng quầy lại biết.
"Cổ Nghĩa Bình a, biết, ở thôn Nam Nhai, các ngươi đến đó hỏi một tiếng là biết rồi."
Chưởng quỹ nói xong, tò mò nhìn bọn họ, hỏi về vấn đề giống như Đao ca: "Lão Cổ kia, có phải là có tin tức tốt gì không?”
Đầu năm nay, người lưu đày tới đây, có một số người sẽ được sửa án, hoặc là được đặc xá rời khỏi đảo.
Cũng không biết Cổ gia này có phải khổ tận cam hay không.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không trả lời, bọn họ dựa theo lời chưởng quỹ nói, trực tiếp thuê một chiếc xe ngựa đi thôn Nam Nhai.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đến nơi.
Thôn Nam Nhai rất nghèo, nhìn một cái, đã thấy phòng ốc kia đều thấp bé giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Bờ biển thì sóng to gió lớn, phòng ốc như vậy, Cố Vân Đông cảm thấy chắc cũng không chống đỡ nổi một cơn bão.
Hai người vào thôn, vừa hỏi thăm, quả nhiên đã có người chỉ đường cho bọn họ.
Cố Vân Đông đi theo tìm tới, cuối cùng đứng ở trước cửa viện thoạt nhìn có chút cũ nát.
Thiệu Thanh Viễn vừa muốn giơ tay lên gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng mắng to.
"Bảo ngươi nấu chút cháo, ngươi xem ngươi nấu ra cái đồ gì đây? Đặc như vậy, trong nhà có bao nhiêu gạo mà ngươi lại để lãng phí vậy? Ngươi đúng là bại gia mà, một ngày không đánh ngươi thì ngươi không nghe đúng không, ta đánh chết ngươi.”
Dứt lời, bên trong đã truyền đến âm thanh gà bay chó sủa.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, hít sâu một hơi, vẫn ngẩng đầu, nặng nề gõ cửa.
Không ai trả lời, tiếng ồn ào bên trong vẫn rất lớn, đại khái là không nghe thấy gì.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể dùng chút sức đập cửa.