Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773. Ta Chỉ Tình Cờ Là Họ Thiệu Thôi

Chương 773. Ta chỉ tình cờ là họ Thiệu thôi Chương 773. Ta chỉ tình cờ là họ Thiệu thôi

Chương 773: Ta chỉ tình cờ là họ Thiệu thôi

Lúc này tiếng ồn ào bên trong lập tức dừng lại, ngay sau đó, chợt nghe thấy vang lên tiếng bước chân của người đi vào.

Cửa viện được người mở ra từ bên trong.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tập trung nhìn, thì nhìn thấy trước mắt có một lão đầu tóc màu hoa râm gầy yếu.

Khuôn mặt ông lão tê liệt, đôi mắt híp lại đầy vẻ tang thương.

Hắn nhìn hai người trước mặt, có chút nghi hoặc, cau mày hỏi: "Các ngươi là ai?”

Nếu địa chỉ không sai, dựa theo tuổi tác của người trước mặt mà đoán, đây hẳn là vị Cổ Nghĩa Bình kia.

Cố Vân Đông trong nháy mắt treo lên một tia cười, hỏi: "Ngài là Cổ gia lão gia tử Cổ Nghĩa Bình sao? Chúng ta đến từ kinh thành.”

Kinh Thành ???

Nghe được hai chữ dường như đã cách rất xa này, sắc mặt Cổ Nghĩa Bình vốn chết lặng rốt cuộc cũng hiện lên vẻ kích động, trong ánh mắt như có một tia sáng vậy.

Nhưng rất nhanh đã bị ông ta đè xuống, ông ta đánh giá hai người một cái, chậm rãi hít sâu một hơi, nói: "Vào trước đi đã.”

Sau đó, ông quay người lại, khập khiễng đi về phía sân. Nhưng mặc dù như thế, vẫn có thể từ bóng lưng mà nhìn ra bộ dạng vội vàng của ông ta.

Cố Vân Đông có chút kinh ngạc nhìn chân ông ta, rồi lập tức thu hồi tầm mắt.

Thông thường, người lưu đày ở đây này có thể sống hai mươi năm, đã không dễ dàng, chứ đừng nói là một người đã có tuổi như vậy.

Cô và Thiệu Thanh Viễn theo sát phía sau, cũng đi theo vào.

Viện của Cổ gia tuy rằng đã bị tàn phá, nhưng diện tích cũng rất lớn, phòng cũng không ít. Trái phải hai bên đều có phòng, trong viện cũng chất đống không ít đồ đạc, trong góc còn bỏ ra một mảnh đất trồng rau.

Cổ Nghĩa Bình dẫn bọn họ vào nhà chính, chỉ chỉ một bên ghế thoạt nhìn không quá chắc chắn: "Ngồi đi."

Rồi sau đó hét ra bên ngoài: “Lão bà tử, rót một ít nước đi."

Giọng nói run lên vì phấn khích.

Ông ta quay đầu lại, nói với hai người: "Nơi này là nông thôn, cũng không có trà ngon gì, chỉ có thể rót chút nước để các ngươi giải khát mà thôi."

Thiệu Thanh Viễn không để ý: "Không quan trọng lắm.”

Nhưng chỉ chốc lát sau, đã có một bà tử thoạt nhìn cũng tầm tuổi với Cổ Nghĩa Bình tiến vào.

"Hai vị uống trà."

Thanh âm này...

Không phải tiếng đánh mắng bén nhọn mà lúc trước bọn họ nghe được ở ngoài cửa viện sao?

Cũng không biết bà ta mắng ai, nhưng lúc ấy nghe trong viện thì còn có một giọng của nữ nhân khác truyền đến.

Cổ phu nhân sau khi đưa nước xong cũng không đi, mà ngồi ở ghế khác, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cố Vân Đông: "..."

Cổ Nghĩa Bình không nói gì, vừa rồi lúc trong viện ầm ĩ hình như ông ta cũng không nói gì.

Ông ta thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không uống nước, hơi híp mắt, hỏi: "Không biết công tử xưng hô như thế nào?”

"Ta họ Thiệu."

Nghe được chữ Thiệu này, sắc mặt Cổ Nghĩa Bình đột nhiên thay đổi, hình như nghĩ đến chuyện không tốt, tay túm nạng gắt gao siết chặt.

Ông ta còn có thể khắc chế chính mình, Cổ phu nhân đã bất ngờ đứng dậy, tức giận nói: "Ngươi là người Hoài Âm Hầu phủ? Sao nào, họ Thiệu hại chúng ta thảm như vậy, các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?”

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không, ta không liên quan gì với Hoài Âm Hầu phủ. Chỉ là trùng hợp cùng mang họ Thiệu mà thôi, quê ở phủ Tuyên Hòa.”

Cổ Nghĩa Bình nghe đến đây, sắc mặt buông lỏng, chậm rãi thở ra một hơi.

Ông ta trừng mắt nhìn Cổ phu nhân một cái, người kia lúng túng ngồi trở về.

Trong miệng lẩm bẩm một câu: "Ai bảo hắn không nói rõ ràng."

“Bà câm miệng." Cổ Nghĩa Bình trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hỏi: "Thiệu công tử đặc biệt từ kinh thành tới tìm chúng ta, là có chuyện gì?”

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy thần sắc chờ mong hiện ra trên mặt ông ta, thì cười nói: "Đúng là có chuyện, nhưng ta không phải đặc biệt tới tìm các ngài, chỉ là thuận đường, thay người khác mang vài thứ đến cho các ngài mà thôi.”

Cổ Nghĩa Bình sửng sốt: "Thay người khác mang đồ?" Ông ta nhíu mày, có chút thất vọng.

Chỉ là mang hộ một cái gì đó thôi sao? Không phải là miễn xá cho bọn họ, để bọn họ trở về kinh thành sao?

Cũng đúng, đã hơn hai mươi năm rồi, ông ta cũng nên hết hy vọng. Cả đời đã gần qua rồi, người cũng gần sáu mươi tuổi, cho dù trở về, cũng không sống được mấy năm nữa.

Cổ phu nhân cũng rất thất vọng, nhưng bà ta so với Cổ Nghĩa Bình thì thực tế hơn rất nhiều, rất nhanh đã dời đi lực chú ý, ánh mắt dừng ở trên túi vải đặt bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.

"Mang cho chúng ta cái gì?" Thân thể bà ta nghiêng về phía trước, muốn động thủ lấy xem.

Cổ Nghĩa Bình rốt cuộc nhíu mày: "Được rồi, bà đi ra ngoài trước đi, việc trong phòng bếp còn chưa làm xong, ở đây làm cái gì?”

Cổ phu nhân há miệng, muốn phản bác, nhưng chung quy lại vẫn đứng lên, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Chỉ là đi vài bước lại bất ngờ quay đầu lại hỏi: "Thiệu công tử, ngươi nói có người nhờ ngươi mang đồ cho chúng ta? Đó là ai vậy? Có phải hai cô con gái bất hiếu trong nhà ta không?”

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, sắc mặt Cổ phu nhân đột nhiên hung dữ một chút, rồi quay đầu bỏ đi.

Cố Vân Đông nhìn không nhịn được thở dài một hơi, vị Cổ phu nhân này hai mươi năm trước cũng coi như là quan phu nhân trong kinh thành, nghe nói hình tượng của bà ở bên ngoài vẫn luôn rất tốt, rất hiền lành cũng rất hiểu lễ nghĩa.

Ít nhất, trong mắt người ngoài thì như vậy.

Chỉ là trải qua biến cố năm đó cùng với hai mươi năm sinh hoạt trong cảnh lưu đày, chẳng những ngoại hình có thay đổi lớn, mà bên trong cũng đã hoàn toàn không giống năm đó.

Trước khi đến, hai người Thiệu Thanh Viễn đương nhiên cũng tìm hiểu qua.

Cổ Nghĩa Bình có ba con trai ba con gái, trong đó hai con trai hai con gái đều do Cổ phu nhân sinh ra, còn có một trai một gái còn lại do thiếp thị Thu di nương sinh ra.

Thời điểm Cổ gia xảy ra chuyện, hai vị đích nữ đều đã xuất giá, đại công tử cũng thành thân, nhị công tử chính là Cổ Kính Nguyên nghe nói đã cùng Thiệu Âm bỏ trốn.

Hai đứa con của Thu di nương lúc ấy còn nhỏ.

Cho nên trong số những người Cổ gia bị lưu đày, ngoại trừ phu thê Cổ Nghĩa Bình ra, còn có phu thê đại công tử, Thu di nương cùng với hai hài tử của nàng.

Về phần hai vị đích nữ kia, lúc ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với Cổ gia. Nhà chồng các nàng càng cảm thấy xui xẻo, rất muốn bỏ hai nàng, chỉ là rốt cuộc vẫn còn băn khoăn về thanh danh, hơn nữa Cổ gia phạm sai lầm cũng không lớn, còn không đến mức liên lụy đến bọn họ, vị trí chính phòng phu nhân của hai vị đích nữ lúc này mới được bảo trụ.

Nhưng nghe nói cuộc sống sau này cũng không dễ chịu, đại cô nương Cổ gia không mấy năm đã bệnh nặng mà qua đời.

Nhị tiểu thư ngược lại sống đến bây giờ, nhưng trượng phu lại sủng thiếp diệt thê, hoàn toàn không để nàng vào mắt, nghe nói cứ dăm ba bữa lại bị thiếp thị nhục nhã, đã nhiều năm không bước ra khỏi cửa.

Cố Vân Đông vốn còn muốn hỏi một chút về tung tích của Thiệu Âm từ bọn họ, nhưng sau đó đã bỏ đi ý niệm trong đầu.

Các nàng cũng đã như vậy rồi, đương nhiên cũng đã sớm quên mất vẫn còn cha mẹ thân nhân đang ở đảo Lâm Tầm chịu khổ chịu cực.

Nhưng trong lòng Cổ phu nhân không có người khác để nghĩ đến, dù sao Cổ gia xảy ra chuyện, đại đa số mọi người đều tránh còn không kịp. Trong hơn hai mươi năm qua không ai cho họ bất cứ cái gì, bây giờ cũng không thể tưởng tượng ra ai nữa.

Cho nên, Cổ Nghĩa Bình cũng rất khó hiểu.

Hắn nhìn thoáng qua cái túi vải kia, hỏi: "Thiệu công tử, là ai bảo ngươi mang đến?

"Là Thạch lão gia, Thạch Lợi An."

Bình Luận (0)
Comment