Chương 774: Tin tức bất ngờ
Thạch lão gia, Thạch Lợi An??
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Thạch lão gia năm đó với Cổ gia nhị công tử Cổ Kính nguyên là bạn tốt.”
Nói ra như vậy, Cổ Nghĩa Bình cuối cùng cũng nhớ ra.
Nhưng...
"Năm đó hắn quả thật có quan hệ tốt với con trai ta, nhưng nhiều năm như vậy, sao hắn lại đột nhiên nhớ tới rồi muốn tặng đồ cho chúng ta?"
Thiệu Thanh Viễn nói: "Cũng không phải đột nhiên nhớ tới, Thạch lão gia vẫn luôn lo lắng cho các người. Năm đó Cổ gia xảy ra chuyện, Thạch lão gia cũng có tâm giúp các ngươi, chỉ là thấp cổ bé họng, hơn nữa bị người trong nhà giam giữ, không cách nào đưa tay giúp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn các người bị lưu đày ở đảo Lâm Tầm.”
“Thạch lão gia bất lực, cũng rất ảo não. Hắn hận chính mình vô dụng, trong khoảng thời gian bạn tốt không ở kinh thành, lại không thể giúp hắn che chở Cổ gia. Về sau hắn luôn âm thầm nghĩ biện pháp, chỉ là năm đó tiên hoàng bất luận là cái gì cũng không nghe, hắn cũng thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, lúc này mới tạm thời tránh mũi nhọn.”
"Cho đến khi đương kim Hoàng Thượng đăng cơ, cho không ít người sửa lại án sai, Thạch lão gia trong lòng mới nhen nhóm hy vọng. Lần này hắn biết ta muốn đến phủ Linh Châu, cho nên đặc biệt nhờ ta đưa cho các người một ít đặc sản kinh thành bên kia, cũng bảo ta nói cho các ngươi biết, hắn sẽ tận lực nghĩ biện pháp, hy vọng các ngươi có thể kiên trì, đợi đến ngày đặc xá.”
Cổ Nghĩa Bình giật mình, ông ta nghe Thiệu Thanh Viễn nói, giống như rất viển vông, vẻ mặt không dám tin.
“Ngươi, ngươi nói, đến bây giờ, vẫn còn có người nghĩ biện pháp để cứu chúng ta được hồi kinh?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Đúng vậy, Thạch lão gia với Nhị thiếu gia Cổ gia các ngươi tình cảm thâm sâu, tuy rằng hắn không thể tìm được tung tích nhị thiếu gia, nhưng ít nhất người nhà hắn vẫn muốn tận lực giúp. Thạch lão gia nói, đáng tiếc không biết nhị thiếu gia hiện giờ ở nơi nào, nếu biết, còn có thể thông thư trao đổi nhiều hơn, để cho hắn hiểu rõ tình huống hiện tại.”
Cổ Nghĩa Bình bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Ở đây, con ta ở đây, buổi tối ta sẽ bảo hắn viết thư, nhờ Thiệu công tử mang đến cho Thạch lão gia.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời sửng sốt, ông ta nói cái gì? Cổ Kính Nguyên ở đây?
Trước khi đến thôn Nam Nhai, bọn họ hỏi chưởng quầy khách để biết địa chỉ Cổ Nghĩa Bình, biết được hiện giờ vợ chồng Cổ Nghĩa Bình vẫn còn, hai đứa con trai của ông ta cũng ở đây.
Nhưng, hai đứa con trai, chẳng lẽ không phải là con trai lớn của ông ta, và thứ tử mà vị Thu di nương kia sinh ra sao?
Nếu ngay cả Cổ Kính Nguyên cũng ở đây, thế hẳn phải là ba đứa con trai ở đây mới đúng.
Chẳng lẽ, có một đứa con trai... Không còn nữa rồi?
Hơn nữa kỳ quái chính là, lúc trước Cổ gia xảy ra chuyện, quan phủ không tìm được Cổ Kính Nguyên, cũng không lưu đày người đến đây, vậy hắn làm sao cũng đến nơi này, chẳng lẽ không nên tìm một chỗ nào đó mà sống qua ngày sao, nếu có năng lực, tương lai có thể tiếp tế cho cha mẹ người nhà, hoặc là nghĩ biện pháp cứu người.
Cố Vân Đông có chút không rõ hỏi: "Nhị thiếu gia cũng đang ở đảo Lâm Tầm?”
"Đúng, hắn đang ở đảo Lâm Tầm. Lúc này hắn đang cùng vợ hắn đi khai thác trên đầu núi bên kia, sau đó sẽ trở về, Thiệu công tử các ngươi chờ một chút.”
Cổ Nghĩa Bình có chút hưng phấn, nghe nói đối phương nể tình nhi tử thứ hai mới tận tâm tận lực như vậy, vậy càng nên để cho nhị nhi tử cùng người ta liên hệ.
Như thế, vị Thạch lão gia kia mới có thể càng ra sức.
Hơn nữa sau khi bọn họ trở lại kinh thành thì đến lúc đó, cũng có thể có nhân mạch.
Cổ Nghĩa Bình thần sắc kích động, không chú ý tới Cố Vân Đông bất ngờ nắm lấy tay Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông mím chặt môi, hô hấp hơi dồn dập.
Vừa rồi Cổ Nghĩa Bình nói, chẳng những Cổ Kính Nguyên ở đây, ngay cả nương tử Cổ Kính Nguyên cũng ở đây.
Người vợ kia... Có phải là Thiệu Âm không?
Kỳ thật trong lòng Cố Vân Đông cảm thấy không có khả năng, nhưng giờ phút này, quả thật có chút khẩn cấp muốn sớm nhìn thấy Cổ Kính Nguyên.
Thiệu Thanh Viễn không tiện hỏi quá kỹ, bằng không sẽ lộ ra. Dù sao vị Thạch Lợi An kia tuy rằng quả thực là bằng hữu của Cổ Kính nguyên, nhưng thời điểm Cổ gia xảy ra chuyện, hắn bỏ qua quan hệ còn không kịp, làm sao có thể ghi nhớ Cổ gia trong lòng nhiều năm như vậy?
Hắn chỉ tìm người góp thêm mà thôi, muốn từ Cổ gia bên này lấy ra một ít tin tức.
Không nghĩ tới, lại cho bọn họ một bất ngờ vui vẻ như vậy.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã chuyển đề tài, hắn lấy túi vải bên cạnh tới, đưa cho Cổ Nghĩa Bình.
"Cái này các ngươi nhận đi, đều là một ít đồ trong kinh thành."
Cổ Nghĩa Bình lúc này không còn khách khí nữa, thành thật mà nói, ở đảo Lâm Tầm này ăn không ngon uống không tốt ở không tốt, ông ta đúng là vừa gầy vừa không dễ chịu.
Ông ta thường xuyên nhớ tới những ngày tháng ở kinh thành, khi đó, ông ta là quan, tuy rằng tham không nhiều lắm, nhưng cũng đủ ăn ngon uống cay, cuộc sống cực kỳ tiêu sái.
Không nghĩ tới, loại hưởng thụ này lại phải trả giá đắt.
Bây giờ ông đã phải dành hai thập kỷ lưu vong để trả lại.
Cổ Nghĩa Bình cảm thấy, đủ rồi, hai mươi năm là đủ rồi, ông ta muốn trở về.
Ông ta mở túi vải ra, đúng là một ít đặc sản trong kinh thành. Thịt ướp khô, kẹo dẻo, rượu xương hổ, hồng khô, trái cây, còn có một hộp trà, tuy rằng so ra vẫn kém hắn uống trước kia, nhưng cũng coi như là không tồi.
Cổ Nghĩa Bình không nhịn được nuốt nước miếng, có chút nhìn không chớp mắt đồ vật bên trong.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngẩng đầu lên, cười nói với hai người: "Đa tạ các ngươi, còn ngàn dặm xa xôi mang cho chúng ta một ít đặc sản như vậy. Thời gian cũng không còn sớm, không bằng các ngươi ở đây ăn bữa cơm trưa, ta bảo con dâu nhà ta làm, đem thịt ướp này đi xào.”
Cố Vân Đông cười nói: "Không cần đâu, đây vốn là Thạch lão gia cho các ngươi, chúng ta cũng chỉ thuận đường, sao có thể ở lại làm phiền các ngài ah. Chúng ta phải về phòng trọ trước, chờ buổi tối Cổ nhị thiếu gia trở về, chúng ta lại tới.”
Cổ Nghĩa Bình kỳ thật cũng không thật sự muốn giữ bọn họ ở lại, nhà bọn họ bây giờ rất nghèo, thức ăn có hạn, làm sao nỡ lấy ra chiêu đãi khách đây?
Nếu hắn ở lại nhà bọn họ, bà vợ ông ta không chừng còn muốn nháo.
Hiện giờ nghe Cố Vân Đông nói như vậy, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đã như vậy, ta cũng không giữ các ngươi nữa. Kính Nguyên nhà chúng ta khoảng giờ Dậu mới trở về, các ngươi lúc đó đến là vừa lúc.”
“Được, vậy chúng ta cáo từ trước."
Thiệu Thanh Viễn đứng lên, chắp tay với Cổ Nghĩa Bình, rồi mang theo Cố Vân Đông đi ra khỏi nhà chính.
Vừa vặn trong viện có một phụ nhân đi tới, trong tay bưng một chậu quần áo lớn muốn ra ngoài giặt.
Có một vết sẹo trên khuôn mặt của nàng ta, là vết mới.
Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến lúc mình vừa đến có nghe được động tĩnh trong viện, cho nên, lúc ấy người Cổ phu nhân đánh mắng chính là vị trước mắt này?
Người phụ nữ nhìn thấy họ, ngay lập tức vùi đầu đi nhanh hơn.
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày, giải thích với hai người Thiệu Thanh Viễn: "Đó là con dâu lão đại nhà ta, không hiểu lễ nghĩa, các ngươi đừng trách.”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, rồi cùng Cố Vân Đông đi ra khỏi Cổ gia.
Cho đến khi cửa viện Cổ gia đóng lại, hai người mới liếc nhau một cái.
"Đi thôi."
Nhưng vừa mới đi được vài bước, hai người lại nhạy cảm cảm giác được, sau lưng có một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.