Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 775 - Chương 775. Trẻ Con?

Chương 775. Trẻ con? Chương 775. Trẻ con?

Chương 775: Trẻ con?

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều là người nhạy cảm, ánh mắt rõ ràng như vậy làm cho lông mày hai người nhịn không được nhảy dựng lên.

Lập tức đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía ánh mắt kia bắn tới.

Đối phương hình như không ngờ bọn họ sẽ quay đầu, tầm mắt cứ như vậy mà đối diện nhau, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Sau một khắc, hai tròng mắt nàng có một trận kinh hoảng, quay đầu một cái, xoay người lảo đảo chạy đi.

Trên mặt Cố Vân Đông lại hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn bóng dáng đã chạy xa kia, cô có chút ngẩn người nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Đó là một... Một đứa trẻ?”

Thân ảnh nho nhỏ thấp bé, nhìn cũng chỉ bảy tám tuổi.

Tiểu cô nương rất gầy, toàn bộ khuôn mặt đều gầy đến không nhìn ra, cho nên đôi mắt có vẻ đặc biệt to, khi gắt gao nhìn chằm chằm người khác như vậy, không hiểu sao lại có hai phần xâm nhập.

"Chúng ta ở đây chắc không có người quen biết chứ, tại sao cô bé ấy lại có vẻ như rất thù hận chúng ta vậy?"

"Có lẽ cô bé ấy thù hận... Cổ gia.”

Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn cửa lớn Cổ gia một cái, lạnh nhạt trả lời.

Cố Vân Đông gật gật đầu: "Bằng không, chúng ta đi theo xem một chút?”

Hai người đồng nhất ý kiến, lúc này bước nhanh đuổi theo.

Cô nương kia thấy bọn họ đi theo, bước chân lập tức tăng nhanh.

Nàng ấy cực kỳ quen thuộc nơi này, rẽ ngang rẽ dọc không bao lâu đã biến mất.

Cố Vân Đông: "..."

Cư nhiên lại đuổi không kịp?

Hai người liếc nhau một cái, tìm kiếm ở gần đó, hồi lâu cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể buông tha.

"Bỏ đi, chúng ta vẫn nên trở về đi."

Bọn họ một lần nữa trở về, chẳng qua lúc đi ngang qua cửa Cổ gia, lại nhìn thấy phụ nhân kia…là con dâu Khương thị của Cổ gia.

Khương thị không nhìn thấy bọn họ, rất nhanh đã tiến vào cửa viện Cổ gia.

Cố Vân Đông vốn còn muốn hỏi nàng hai câu, thấy nàng đi vào chỉ có thể buông tha.

Bọn họ ra khỏi cổng thôn, trực tiếp lên xe ngựa đang dừng ở đó.

Tạm thời không trở về phòng trọ, dù sao buổi tối chờ Cổ Kính Nguyên trở về bọn họ còn phải đến, lần này qua lại cũng phải một canh giờ, thời gian này bọn họ tiêu hao trên đường.

Cố Vân Đông định đi dạo gần đây, nếu có thể đến đầu núi mà Cổ Nghĩa Bình nói, không chừng còn có thể sớm nhìn thấy Cổ Kính Nguyên và nương tử của hắn.

Trên xe có lương khô, bọn họ trước khi đến cũng đã chuẩn bị rồi.

Vốn cũng không nghĩ sẽ ở Cổ gia ăn cơm trưa, dù sao lần đầu tiên gặp mặt, vả lại Cổ gia bây giờ thật sự nghèo, sợ cũng không cách nào chiêu đãi khách.

Sau khi ăn chút gì đó để lấp đầy bụng, Thiệu Thanh Viễn đánh xe ngựa đi dạo quanh vùng phụ cận, thuận tiện cũng hỏi thăm một chút chuyện của Cổ gia.

Hai người không biết, chân trước bọn họ vừa đi, chân sau cửa viện Cổ gia lại bị mở ra một lần nữa.

Khương thị lúc trước đi vào lại đi ra, nhưng còn có Cổ phu nhân Tống thị đi cùng nàng ta.

Tống thị cười tủm tỉm, đại khái là vừa mới ăn đồ ngon, tâm tình rất không tệ.

Trong tay còn cầm quả hồng đặc sản kinh thành mà Cố Vân Đông đưa tới, vừa ăn vừa chào hỏi người trong thôn.

Lúc trước, khi hai người Cố Vân Đông đến, hơn phân nửa người trong thôn đều nhìn thấy. Mọi người cũng đoán Cổ gia có thể sẽ khổ tận cam lai, rời khỏi đảo Lâm Tầm.

Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Tống thị, suy đoán trong lòng càng thêm khẳng định.

Có người nhịn không được liền tiến lên hỏi: "Tống tẩu tử, nhìn ngươi cao hứng này, có chuyện tốt đúng không?”

Tống thị cười, nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: "Làm gì có chuyện tốt chứ, chỉ là bằng hữu ở kinh thành nhờ người đến thăm chúng ta, đưa cho chúng ta chút đồ đạc. Hazi, thật không nghĩ tới, đã qua nhiều năm như vậy, còn có quý nhân nhớ đến chúng ta.”

Người bên cạnh nghe xong, trong lòng hiểu được, ngữ khí nhất thời tốt hơn không ít.

"Xem ngươi nói, có quý nhân nhớ rõ các ngươi còn không tốt sao? Vị công tử lúc trước vừa nhìn đã biết là có quyền có thế, Tống tẩu tử, bọn họ lần này không phải là tới đón các ngươi đi đấy chứ?”

“Ai ôi, nói như vậy Tống tẩu tử hai ngày nữa sẽ đi?”

Sắc mặt Tống thị cứng đờ, bà ta chỉ muốn khoe khoang một chút, nhưng không có ý nói là lập tức đi. Chuyện không chắc chắn này, bà ta nói ra không phải là tự đánh vào mặt mình sao?

Cho nên Tống thị lập tức phất phất tay: "Nói bậy cái gì vậy, quý nhân còn rất nhiều việc. Nhưng quý nhân nói, nếu chúng ta cần cái gì, chỉ cần viết thư trở về, hắn sẽ nhờ người đưa tới cho chúng ta.”

“Vậy cuộc sống sau này của Tống tẩu tử chẳng phải sẽ dễ chịu rồi sao?”

Tống thị cười đến đắc ý, lại nói mấy câu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rồi xoay người trở về.

Chỉ là đi vài bước, đột nhiên quay đầu, tát một cái về phía Khương thị đang đi theo phía sau mình.

"Đồ vô dụng, ta bảo ngươi đi theo phía sau là giúp ta nói chuyện, cả ngày giống như một người câm, cần ngươi có ích lợi gì?"

Khương thị che mặt, cũng không dám hé răng một chút.

Tống thị hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa viện đi vào.

Khương thị vội vàng đuổi theo, há miệng, qua hồi lâu rốt cục hỏi: "Mẹ, hai người kia, thật sự đến đón chúng ta đi sao? Khi, khi nào?”

Lúc trước Khương thị không nghe được thiệu Thanh Viễn và Cổ Nghĩa Bình nói những lời kia, chỉ là những lời mà thẩm tử kia vừa rồi nói ngược lại lọt vào tai nàng ta, lúc này nàng ta mới hỏi Tống thị để xác nhận.

Tống thị liếc xéo nàng ta một cái, lạnh nhạt một tiếng: "Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên là đón chúng ta đi. Nhưng ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng trở về kinh thành, ngươi đã có ngày tốt rồi sao? Nhà mẹ đẻ ngươi cũng không cần ngươi, cho dù trở về ngươi vẫn phải ở Cổ gia làm trâu làm ngựa, đồ sao chổi, phi.”

Nói xong, Tống thị trực tiếp đi vào phòng của mình, nói chuyện với Cổ Nghĩa Bình.

Khương thị đứng ở trong viện hồi lâu, tay để bên cạnh nắm chặt, hai tròng mắt hơi đỏ lên, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía phòng chính mang theo hận ý.

Chỉ là rất nhanh nàng ta lại cúi đầu xuống, sợ bị người khác phát hiện.

Nàng ta di chuyển cơ thể cứng nhắc của mình, quay lại vào nhà bếp.

Không lâu sau, mang theo một cái giỏ ra khỏi nhà bếp.

Sau khi rời khỏi Cổ gia, Khương thị rẽ trái rẽ phải, sau khi đi một hồi lâu, rốt cuộc dừng lại ở một sân của một góc thôn.

Viện tử kia nhỏ lại rách nát, so với Cổ gia còn không bằng.

Khương thị ngước mắt nhìn viện tử, rồi lập tức sải bước đi tới.

Cửa viện vốn đóng lại, Khương thị tựa như trốn không người, trực tiếp đẩy ra.

Trong phòng truyền đến tiếng ho khan, Khương thị dừng bước một chút, vẫn đi qua.

"Ai vậy?" Nghe được tiếng bước chân, bên trong truyền đến một giọng nữ yếu ớt.

Khương thị vào cửa phòng, trên mặt đau khổ lộ ra một tia ý cười, "Em chồng, ta đến thăm ngươi.”

Nói xong thì đi tới mép giường.

Nữ nhân nằm trên giường thoạt nhìn sắc mặt rất kém, có một loại cảm giác tử khí nặng nề, thân thể cũng cực kỳ gầy yếu, giống như một trận gió là có thể thổi đi.

Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua Khương thị, khóe miệng mím lại, hơi rũ khóe mắt xuống, thấp giọng: "Đại tẩu. Khụ khụ, sao tẩu lại ở đây?"

“Ta đến nói cho ngươi một tin tức tốt ah." Khương thị tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh, giỏ ở trong tay thì đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh.

Nàng ta nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường, nụ cười sâu sắc: "Em chồng, ngươi có biết hôm nay ai đến nhà chúng ta không?”

Bình Luận (0)
Comment