Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 776 - Chương 776. Đầu Óc Khương Thị Không Bình Thường

Chương 776. Đầu óc Khương thị không bình thường Chương 776. Đầu óc Khương thị không bình thường

Chương 776: Đầu óc Khương thị không bình thường

Nữ nhân trên giường không nói, Khương thị đành tự mình nói tiếp: "Là người trong kinh thành tới, mẹ nói, bọn họ tới đón chúng ta đi, chúng ta sắp có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, toàn bộ người Cổ gia, đều có thể trở về kinh thành. Ngươi nghĩ đó có phải là tin tốt không?”

Nói xong đột nhiên lắc đầu: "Không đúng, đối với Cổ gia chúng ta mà nói là tin tức tốt, ngươi là nữ nhi Cổ gia đã gả ra ngoài, thì không chắc. Dù sao hôm nay ngươi cũng đã là người La gia rồi, chúng ta cũng không thể mang ngươi đi.”

Người trên giường, chính là nữ nhi đi theo Cổ Nghĩa Bình lưu đày đến đảo Lâm Tầm, thứ nữ Cổ Ngọc Văn của Thu di nương.

Nàng nghe được lời Khương thị nói chỉ hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia chán ghét cùng hận ý.

Khương thị có vẻ rất hài lòng với biểu tình của nàng, mở giỏ rau trên bàn ra: "Hôm nay, người từ kinh thành đến mang đặc sản kinh thành cho nhà chúng ta. Ta làm đại tẩu, trong lòng nghĩ đến ngươi, thừa dịp mẹ không chú ý đã vụng trộm lấy cho ngươi chút thịt.”

Cổ Ngọc Văn châm chọc giật khóe miệng: "Khụ khụ, không cần, khụ. Đại tẩu mang về đi, cho ta ta cũng không ăn được.”

“Haiz, ngươi ăn không được, La Kỳ nhà ngươi vẫn ăn được đi. Ngươi nhìn đứa nhóc kia, gầy đến nỗi chỉ còn cái xác. Ngươi nói ngươi không đau lòng cho bản thân, cũng nên đau lòng cho nữ nhi ngươi, nó đã bao lâu không ăn thịt rồi? Tốt xấu gì cũng nên bổ sung cho nó chứ.”

Sau đó, không để ý Cổ Ngọc Văn muốn cự tuyệt, đã để thịt xuống rồi rời đi.

"Ngươi ý à, nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng đây là lần cuối hai chúng gặp mặt."

Khi lời nói kết thúc, người cũng biến mất trong sân.

Cổ Ngọc Văn nặng nề ho khan hai tiếng, ánh mắt rất hờ hững.

Chỉ là rất nhanh, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.

Một bóng dáng nho nhỏ chạy vào: "Mẹ, mẹ con đã trở lại.”

Sự hờ hững trên mặt Cổ Ngọc Văn trong nháy mắt biến mất, thay đổi thành ý cười ấm áp, nhìn về phía cô gái ở cửa: "Kỳ nhi đã trở lại rồi à?"

“Mẹ, con..." Tiểu cô nương đến gần, lập tức nhìn thấy chén thịt trên bàn: "Đây là..."

"Đây là đại tẩu đưa tới." Trên mặt Cổ Ngọc Văn cười nhạt vài phần, lại mang theo một tia mỉa mai: "Nói là bồi bổ thân thể cho con, Kỳ Nhi, con ở bên ngoài, có phải đã nghe được cái gì hay không?”

La Kỳ trên mặt cứng đờ, cánh môi mím lại, nàng vốn không muốn nói cho mẹ biết, không nghĩ tới Khương thị lại đến đây.

Cho nên chỉ có thể gật đầu: "Cổ gia có người tới, nghe nói là quý nhân đến từ kinh thành, có thể sẽ sửa lại án cho Cổ gia, đón bọn họ trở về kinh thành.” Nói xong đột nhiên phẫn hận: "Dựa vào cái gì? Những người Cổ gia dựa vào cái gì mà có thể trở về kinh thành?”

Cổ Ngọc Văn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy yếu của cô bé mà đau lòng không thôi.

Nàng giờ đã là một người sắp chết, nàng có thể cảm giác được mình sắp không chống đỡ được nữa rồi, nhưng sau khi nàng chết, nữ nhi của nàng phải làm sao bây giờ?

Cổ gia tuy rằng là nhà mẹ đẻ của nàng, nhưng lại như kẻ thù vậy.

Hơn nữa Cổ gia chính là một cái hố lửa, tất cả mọi người đều bị bệnh thần kinh, nàng tuyệt đối không dám giao phó nữ nhi cho bọn họ.

La Kỳ thấy mẫu thân lo lắng, vội vàng nói: "Mẫu thân người nghỉ ngơi trước đi, con trả thịt này lại cho bọn họ. Khương thị trước kia đã dùng loại thủ đoạn này để hãm hại chúng ta, hiện tại lại đến, con sẽ không để bà ta thực hiện được.”

La Kỳ cảm thấy đầu óc Khương thị không bình thường, tự mình ở Cổ gia bị những người khác ức hiếp, quay lại lại đến nhà các nàng tìm mẹ con nàng khiến họ không được yên, tim đúng là đã vặn vẹo rồi.

La Kỳ bưng chén, bỏ vào trong một cái giỏ, rất nhanh chạy về phía Cổ gia.

Nàng đứng ở cửa Cổ gia nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy hai vợ chồng Cổ Nghĩa Bình ra cửa.

La Kỳ vui vẻ, đợi đến khi bọn họ rời đi, lập tức vọt vào trong viện.

Lúc này, Cổ gia chỉ có Khương thị ở nhà.

Phòng bếp bên kia truyền đến tiếng động, La Kỳ đi vào phòng bếp, lấy đồ trong giỏ ra.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng Khương thị, nàng đang muốn lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy động tác của Khương thị đột nhiên giật mình, hai tròng mắt không thể tin mà mở to, đồng tử hung hăng co rụt lại.

Nàng cúi đầu, nhìn bát thịt trong tay.

Rốt cuộc, La Kỳ thầm nuốt nước miếng, lặng lẽ lui về phía sau.

Chờ sau khi lui đến cửa viện, lập tức xoay người, nhanh chóng chạy về nhà mình.

Nàng chạy lảo đảo, bởi vì cả ngày không ăn gì, thân thể không có nhiều khí lực. Chạy được một nửa thì trực tiếp ngã xuống, giỏ trong tay bay ra ngoài, thịt bên trong cũng rơi ra.

La Kỳ nằm sấp trên mặt đất, nhìn chén thịt dính bùn đất bẩn thỉu kia, sắc mặt lại thay đổi.

Một lúc lâu sau chợt đứng lên, cũng may nhà các nàng ở trong thôn tương đối xa, không có người đi qua.

La Kỳ nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng cho thịt vào lại trong chén một lần nữa.

Sau khi nàng về đến nhà, lập tức cầm cái xẻng duy nhất trong nhà, đi đến một sườn núi xa xa, cố hết sức đào một cái lỗ trên mặt đất, sau đó, đầu đầy mồ hôi đem chén thịt kia chôn xuống, đứng lên dùng sức lấy chân giẫm lên.

Cho đến khi giẫm kín, La Kỳ mới hơi thở phào nhẹ nhõm, xách giỏ cầm xẻng xoay người về nhà.

Ai biết lúc mới đi được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông từ xa chậm rãi đi tới.

Sắc mặt La Kỳ cứng đờ, dường như cảm thấy tất cả hành động của mình vừa rồi đều bị nhìn thấy, rất chột dạ.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nàng cũng đã đi cả một đoạn đường rồi, bọn họ nhất định không phát hiện ra.

Nhưng Cố Vân Đông đã nhìn ra nàng chính là tiểu cô nương ở ngoài Cổ gia có ánh mắt thù hận nhìn cô, không nghĩ tới lúc trước tìm không thấy, ở chỗ này lại gặp.

Cố Vân Đông tiến lên vài bước: "Tiểu cô nương..."

La Kỳ lại muốn chạy, nhưng Cố Vân Đông đã có chuẩn bị, làm sao có thể để cho nàng chạy thoát.

La Kỳ thấy cực kỳ gấp gáp, dưới chân vấp một cái sắp ngã xuống đất.

Cố Vân Đông nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo tiểu cô nương, tránh cho nàng dập đầu vào tảng đá, cô có chút bất đắc dĩ: "Ngươi chạy cái gì, ta cũng không làm gì ngươi."

“Ngươi buông ta ra." La Kỳ giãy dụa hai cái, trên tay lại không có khí lực gì.

Cố Vân Đông nhẹ nhàng giữ người lại, sau đó, nghe được tiếng 'ùng ục' từ trong bụng La Kỳ truyền ra.

Cố Vân Đông: "..."

Cô quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn đứng ở phía sau, hắn đưa một cái túi nhỏ từ trong tay cho cô, đây là Cố Vân Đông mang theo bên người.

Mặc dù cô có không gian, nhưng cô vẫn có một túi nhỏ mang theo cho thuận tiện che giấu.

Vì vậy, cô từ trong túi lấy ra một gói bánh ngọt: "Cho ngươi."

Mới lúc nãy, La Uyển vừa chôn thịt, vì vậy hiện giờ đối với đồ người xa lạ tặng, tất nhiên sẽ không nhận.

Nhưng Cố Vân Đông không buông nàng ra, nàng chỉ có thể mím môi, cầm túi giấy.

Nàng vừa nhận lấy, Cố Vân Đông đang nắm lấy tay nàng quả nhiên buông ra hai phần.

Sau đó, La Kỳ nhét túi giấy trở lại trong ngực Cố Vân Đông, xoay người bỏ chạy.

Cố Vân Đông: "..."

Tiểu cô nương rất thông minh nha.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Cố Vân Đông ngăn lại: "Bỏ đi, không cần thì không cần thôi, xem ra ý định hối lộ chút điểm tâm để hỏi chút tin tức từ miệng cô bé đã thất bại rồi. aizz..."

Cô cũng khổ quá mà.

Bình Luận (0)
Comment