Chương 778: Có một hương vị khác trong rượu
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cổ Kính Nguyên liền thay đổi.
Hắn há miệng, hình như còn đang nghĩ lấy cớ, Cổ Nghĩa Bình bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: "Thiệu công tử trước không vội nói chuyện cái này, chúng ta ăn cơm trước được không? Ngươi thấy thời gian cũng không còn sớm, trời sắp tối rồi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
Cổ Kính Nguyên vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước, chúng ta cũng ở bên ngoài bận rộn cả ngày, đói bụng rồi.”
Thiệu Thanh Viễn: "Ăn cơm thì không cần, chúng ta..."
"Không không không, Thiệu công tử nhất định phải lưu lại, ta còn có không ít lời muốn nói với ngươi, cũng muốn hỏi thăm tin tức của Thạch Lợi An. Chúng ta vừa uống rượu vừa tán gẫu, ngươi ngàn vạn lần không nên khách khí." Cổ Kính Nguyên vừa nói, vừa đưa tay kéo hắn lại.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, quay đầu cùng Cố Vân Đông liếc nhau một cái.
Cô gật đầu, hai người đi theo người Cổ gia vào phòng bếp.
Phòng bếp Cổ gia rất lớn, ở giữa là một cái bàn tròn thô ráp thật lớn, một đám người bị chen chúc cũng có thể ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn bị chen ở giữa Cổ Kính Nguyên và Cổ Nghĩa Bình, Cố Vân Đông bị Tống thị và Mao thị kéo đến một bên khác.
Bên cạnh bàn ngồi đầy người, chỉ có một mình Khương thị không lên bàn.
Tống thị không khách khí quay đầu phân phó nàng ta: "Còn đứng đó làm gì? Không đưa thức ăn lên sao?”
Cổ Kính Thiên vẫn không nói gì, cũng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói một câu: "Mất mặt xấu hổ.”
Cố Vân Đông nhạy bén cảm giác được thân thể Khương thị hơi run lên một chút, nhanh chóng xoay người đi bưng thức ăn.
Mao thị bên cạnh phát ra một tiếng cười khẽ.
Cố Vân Đông: "..." Cả nhà này gây nghiệt như vậy, cô lo lắng Khương thị nhổ nước bọt vào trong đồ ăn thì làm sao bây giờ?
Lát nữa không ăn, được không?
Khương thị rất nhanh đã bưng thức ăn lên, hai đứa con trai Mao thị đã đói đến bụng kêu ùng ục, nếu là bình thường, lúc này đã bắt đầu động thủ cướp đồ ăn, hơn nữa một bàn đồ ăn trước mặt còn tốt hơn ngày thường rất nhiều.
Nhưng hôm nay có khách, cả nhà bọn họ còn trông cậy vào Thiệu Thanh Viễn có thể giúp bọn họ rời khỏi đảo Lâm Tầm.
Cho nên cho dù muốn ăn nữa, lúc này cũng khắc chế được.
Khương thị rất nhanh đã đưa rượu Cổ Kính Nguyên muốn tới đặt ở trên bàn.
Đối với rượu này, Cổ Nghĩa Bình ngược lại rất đắc ý, ông ta cầm chén rót cho Thiệu Thanh Viễn: "Rượu này ah, ta chôn ở trong đất đã rất nhiều năm, vốn vẫn không nỡ uống. Hiện giờ hiếm khi khách quý đến cửa, Thiệu công tử nhất định phải nếm thử.”
Cổ Nghĩa Bình vốn luyến tiếc làm một bàn thức ăn chiêu đãi hai người Thiệu Thanh Viễn, dù sao hai người này chỉ hỗ trợ đưa tin, cũng không phải là người cứu bọn họ.
Nhưng sau đó khi Cổ Kính Nguyên trở về, lại hung hăng nói ông ta một trận.
Nói ông ta nên giữ người lại, tuy rằng chỉ là người hỗ trợ đưa tin, nhưng hắn là người trực tiếp gặp bọn họ, nếu không chiêu đãi thật tốt, sau khi hắn trở về nói lung tung với Thạch Lợi An, nếu ấn tượng trở nên kém đi, Thạch Lợi An còn có thể tận tâm tận lực cứu bọn họ sao?
Cha hắn thật sự hồ đồ, rõ ràng từng làm quan, ngay cả đạo lý 'Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi' cũng quên mất.
Cho nên lúc này Cổ Nghĩa Bình đã bỏ vốn.
"Nào, Thiệu công tử, thử xem."
Thiệu Thanh Viễn bưng chén, tiến đến trước mũi ngửi ngửi.
Ừm... Mùi rượu ngược lại nồng đậm, quả thật đã được ủ một đoạn thời gian, chỉ là... Bên trong mùi rượu này, hình như còn có chút hương vị khác.
Thiệu Thanh Viễn nhíu nhíu mày, đặt chén lên bàn, tầm mắt đảo qua những món ăn khác trên bàn.
Cổ Nghĩa Bình thấy hắn không uống, trên mặt hiện lên một tia không vui: "Thiệu công tử đây là ghét bỏ nông thôn chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, bên sân đột nhiên truyền đến tiếng động bình bịch.
Lực đạo rất lớn, giống như muốn đập cửa viện ra một cái lỗ.
Cổ Nghĩa Bình trong nháy mắt trở nên phiền não, lớn tiếng kêu lên: "Vợ lão đại, ngươi đang làm gì vậy? Có người gõ cửa, còn không đi xem?"
“Ta, ta đi xem một chút."
Khương thị dưới bếp vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy đến trong viện, mở cửa lớn.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Khương thị ngẩn người: "La, La Kỳ, ngươi còn sống. Sao ngươi lại ở đây?”
La Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, cái miệng nhỏ mím chặt, lại không nói gì, đột nhiên đưa tay đẩy nàng ta sang một bên, rồi nhanh chóng chạy vào.
Khương thị biến sắc, lập tức đuổi theo.
La Kỳ đã chạy đến phòng bếp, nhìn trước mặt đầy một bàn thức ăn, cùng với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ngồi, hung hăng cắn cắn môi.
Cố Vân Đông cũng kinh ngạc, đây không phải là tiểu hài tử lúc trước nhìn thấy sao?
Cổ Nghĩa Bình càng bất ngờ đứng lên: "La Kỳ, ngươi sao lại ở đây? Ngươi làm gì ở đây?"
“La Kỳ, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, mau trở về." Tống thị cũng kêu lên, lập tức mắng to Khương thị đuổi theo: "Ngươi bị gì vậy? Bảo ngươi đi mở cửa, ngươi lại cho tiểu nha đầu này vào, đồ vô dụng.”
Khương thị đi tới kéo La Kỳ.
La Kỳ tránh thoát, cô bé lại ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Dậm chân một cái, ánh mắt dừng trên khăn trải bàn trên bàn.
Ngày thường khăn trải bàn cũng không có, ở nông thôn ai ăn cơm còn trải khăn trải bàn chứ? Đây là vì chiêu đãi khách quý như Thiệu Thanh Viễn nên mới tìm ra từ đáy hòm, cũng chỉ làm dáng mà thôi, làm cho bọn họ có cảm giác nghi thức.
Lúc này ngược lại thuận tiện cho La Kỳ, cô bé trực tiếp bắt lấy một góc khăn trải bàn, sau đó dùng sức, hung hăng kéo tới.
'Rầm rầm', đồ ăn trên bàn đổ xuống toàn bộ.
Ở đây không có bất kỳ người nào đoán trước được động tác của cô bé, toàn bộ không dám tin nhìn tiểu cô nương gầy gò nho nhỏ trước mặt.
Sau khi La Kỳ kéo khăn trải bàn ra, nồi niêu xoong chảo trên bàn đều rơi xuống mặt đất.
Vỡ mấy cái đĩa không nói, những đồ ăn kia đã không thể ăn.
Người Cổ gia hung hăng hít một hơi khí lạnh, Khương thị đứng ở phía sau sắc mặt càng đại biến.
Mao thị thét chói tai một tiếng: "A. La Kỳ, mày làm gì vậy? Mày có biết bàn thức ăn này quan trọng như thế nào đối với nhà chúng tao không?”
Hai đứa con trai của nang ta cũng giận dữ: "La Kỳ, mày muốn chết.”
Tống thị một tay ôm ngực một tay chỉ vào La Kỳ, ngón tay run rẩy: "Mày là đồ con hoang, tiểu tiện nhân, mày lại dám, mày lại dám làm ra loại chuyện này, hôm nay tao sẽ đánh chết mày..."
Bà ta đứng dậy, không nói hai lời đã nắm cái ghế trên mặt đất, đánh về phía La Kỳ.
La Kỳ sau khi ném khăn trải bàn đi, đã xoay người bỏ chạy.
Con ngươi Cố Vân Đông híp lại, nhanh chóng đuổi theo.
Những người khác của Cổ gia cũng muốn đuổi theo, Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên bỏ lại một quả bom: "Trong thức ăn có độc! !”
Tất cả mọi người giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ có Khương thị, sắc mặt trắng bệch.