Chương 779: Cặp vợ chồng vô tội
Thiệu Thanh Viễn mặc kệ người Cổ gia, cũng lập tức đuổi theo ngoài cửa.
Cố Vân Đông bước rất nhanh, lúc này tuy rằng không bắt kịp La Kỳ, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách không xa không gần, không bao lâu đã thấy cô bé chạy vào một căn nhà rách nát.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ một lát, đợi đến khi Thiệu Thanh Viễn đuổi theo, mới nói: "Thức ăn kia thật sự có độc?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Ừm, ít nhất bên trong rượu." Người hạ độc không quen dùng độc dược, nên không biết liều lượng, hương vị đặc biệt lộ rõ, hắn là một đại phu hay nghiên cứu về dược liệu, tất nhiên có thể ngửi được.
Mà nếu như muốn hạ độc, không có khả năng chỉ ở trong rượu.
Cố Vân Đông nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cái viện kia, cho nên nữ hài tử tên La Kỳ kia, cũng biết chuyện này, mới xốc khăn trải bàn lên?
"Đi, chúng ta đi vào xem một chút."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, hai người cùng nhau đi tới trước cửa viện.
Cố Vân Đông muốn đưa tay gõ cửa, bên trong lại đột nhiên truyền tới từng chén đĩa rơi xuống đất.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, cũng không để ý nhiều, trực tiếp đẩy cửa vào.
Vừa mới đến gần phòng chính, lại nghe được bên trong truyền đến một giọng nói suy yếu: "Con nói thật sao? Đại tẩu thật sự hạ độc trong đồ ăn của Cổ gia? Con đã nhấc khăn trải bàn lên?”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ đừng..."
"Con mau nói rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Cổ Ngọc Văn không cách nào không kích động, nàng không nghĩ tới Khương thị có lá gan như vậy.
La Kỳ mím môi, lúc này mới nói: "Lúc trước Khương thị không phải đưa một chén thịt tới đây sao, ta muốn trả lại, chỉ là lúc vào Cổ gia thì phát hiện bà ta ở trong phòng bếp rắc độc dược lên trên thức ăn, con nhanh chóng chạy trở về.”
“Vậy, chén thịt kia đâu?”
"Con chôn nó ở sườn đồi phía sau thôn."
Cố Vân Đông ngẩn người, cho nên lúc trước cô gặp cô bé, cô bé vừa đi chôn thịt sao?
Cũng đúng, khi đó trong tay cô bé hình như còn cầm một cái xẻng.
Trong phòng lại vang lên tiếng nói của La Kỳ: "Con vốn không muốn đi Cổ gia, những người Cổ gia kia chết thì chết, bọn họ xấu như vậy, cũng không phải là con hạ độc, căn bản không liên quan đến con, con coi như không biết. Nhưng mà, nhưng mà đôi vợ chồng kia là, là người vô tội..."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, trong mắt có một tia ý cười.
La Kỳ nói: "Vị Thiệu phu nhân kia, lúc thấy con ngã xuống còn đỡ con một cái, còn tặng con điểm tâm. Mẹ, con, con cảm thấy, người Cổ gia chết chưa hết tội. Nhưng hai người kia, là bị Cổ gia liên lụy, chết quá đáng tiếc. Con không thể chịu được, đã kéo khăn trải bàn.”
Cổ Ngọc Văn thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ đầu cô bé.
"Con ah, quá xúc động, con xốc khăn trải bàn lên, người Cổ gia sẽ tới tìm con gây phiền toái, con đi ra ngoài trốn một chút đi."
La Kỳ lắc đầu: "Ta đi ra ngoài, mẹ làm sao bây giờ? Con ở đây cùng mẹ, nếu bọn họ tìm tới, con sẽ nói đồ ăn có độc.”
Cổ Ngọc Văn cười nói: "Con biết rõ con có nói bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, nếu không lúc vén khăn trải bàn đã nói ra rồi.”
La Kỳ hơi cúi đầu.
Cố Vân Đông ngoài phòng thở dài, hai người trong phòng trong nháy mắt quay đầu, La Kỳ trực tiếp đưa tay chắn trước mặt Cổ Ngọc Văn, lớn tiếng quát: "Đi ra.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn từ ngoài cửa đi vào.
"Xin lỗi, chúng ta không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của các ngươi." Cố Vân Đông áy náy đi tới.
La Kỳ nhìn thấy là cô, hơi thả lỏng: "Các ngươi tới đây làm gì?" Cô bé lại nhìn phía sau bọn họ, không thấy người Cổ gia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cổ Ngọc Văn kinh ngạc nhìn bọn họ: "Các người là..."
"Mẹ, bọn họ chính là quý nhân từ trong kinh thành tới, đặc biệt đón người Cổ gia quay trở lại kinh thành." Nói đến những lời này, trong giọng nói của La Kỳ còn có một tia oán niệm.
Cố Vân Đông bật cười: "Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không đón người Cổ gia hồi kinh."
La Kỳ ngẩn ra, lập tức lại vui vẻ: "Thật sao?”
Cố Vân Đông không trả lời, chỉ nhìn về phía Cổ Ngọc Văn, hỏi: "Ngươi là nữ nhi Cổ gia?”
Vừa rồi khi nàng ấy nói đến Khương thị, xưng hô là đại tẩu.
Nếu tính như vậy, nàng chính là nữ nhi của Thu di nương kia, đi theo Cổ Nghĩa Bình lưu đày ở đây?
Cổ Ngọc Văn cười lạnh: "Ta và Cổ gia đã sớm cắt đứt quan hệ.”
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống mép giường: "Nhìn ra rồi, ngươi rất căm hận Cổ gia.”
Có lẽ có liên quan đến Thu di nương, Thu di nương tự sát, Cổ gia đối với Cổ Ngọc Văn cũng không tốt.
Cô quay đầu, nhìn về phía La Kỳ ở một bên, cười nói: "Đa tạ ngươi, vừa rồi ta đã nghe được, ngươi vì cứu mạng hai người chúng ta mới lật bàn thức ăn kia. Như vậy tính ra, ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, hai vợ chồng chúng ta đều là người tri ân báo đáp, nếu ngươi có cái gì cần giúp đỡ, chúng ta có thể giúp ngươi.”
La Kỳ sửng sốt, tiểu cô nương đột nhiên có chút khẩn trương.
Nàng quay đầu nhìn về phía Cổ Ngọc Văn, nàng ấy cũng giật mình một chút.
Nàng bình tĩnh nhìn Cố Vân Đông, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn ra lời cô nói là thật hay giả.
Hồi lâu, nàng đột nhiên cắn răng một cái: "Nếu hai vị có tâm, có thể nhờ các ngươi đưa nữ nhi của ta rời khỏi đảo Lâm Tầm được không, nàng có thể rời..."
Lời còn chưa dứt, đã bị La Kỳ đột nhiên lớn tiếng cắt đứt: "Con không đi, không đi." Sau đó cô bé quay đầu, nhìn Cố Vân Đông nhanh chóng nói: "Ngươi muốn báo đáp ta, vậy thì không cần giúp Cổ gia, để bọn họ cả đời ở đảo Lâm Tầm chịu khổ đi.”
“La Kỳ!” Cổ Ngọc Văn hét lớn, có thể tâm tình quá mức kích động, bỗng nhiên lớn tiếng ho khan.
Cố Vân Đông vội vàng tiến lên vỗ vỗ vai nàng, không nghĩ tới Cổ Ngọc Văn đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Cố Vân Đông cả kinh: "Thiệu đại ca.”
Thiệu Thanh Viễn tiến lên, ngón tay đặt lên cổ tay nàng ấy.
Cổ Ngọc Văn và La Kỳ thấy thế đều giật mình, La Kỳ càng sững sờ, thật cẩn thận hỏi: "Ngươi, ngươi là đại phu sao?"
“Ta là đại phu."
La Kỳ vui mừng: "Vậy ngươi có thể chữa khỏi cho mẹ ta không?”
Thiệu Thanh Viễn không nói gì, qua một lúc lâu mới thu hồi ngón tay, vẫn trầm mặc như trước.
Cổ Ngọc Văn cười khổ một tiếng, nhìn nữ nhi còn đang chờ mong, trong lòng lại như nhỏ máu.
Nàng cũng biết, thân thể mình đã không chống đỡ được bao lâu nữa. Cho nên mới có thể dưới tình huống còn chưa biết rõ người trước mặt, đã bởi vì ân cứu mạng không giải thích được mà yêu cầu đối phương đưa nữ nhi nàng rời đi.
Con gái mới tám tuổi, nàng đi rồi, Kỳ Nhi một mình phải làm sao bây giờ.
Lâm Tầm Đảo này là nơi lưu đày, tuy rằng có quan binh quản lý, nhưng bên trong âm u biết bao nhiêu.
Hơn nữa, hơn nữa nàng biết, có người có chủ ý với Kỳ Nhi, rõ ràng mới là một tiểu cô nương nhỏ như vậy, những súc sinh kia lại...
Cổ Ngọc Văn không có lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc hai người trước mặt thật sự là người tri ân báo đáp.
Cổ Ngọc Văn nhìn về phía La Kỳ: "Kỳ Nhi, con đi ra ngoài đun nước trước, mẹ và bọn họ nói chuyện.”