Chương 780: Có còn sống hay không
La Kỳ lo lắng, không quá muốn đi, nhìn thấy Cổ Ngọc Văn lại có chút kích động nên nhanh chóng đi ra.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nấu nước, Cổ Ngọc Văn mới ngước mắt, nhìn hai người trước mắt hỏi: "Ta còn có bao nhiêu thời gian?"
"Chỉ mấy ngày này." Thiệu Thanh Viễn nói.
Hắn vừa bắt mạch, phát hiện Cổ Ngọc Văn đang chống đỡ bằng một hơi cuối cùng. Mọi cơ năng trên người nàng cơ bản đã hỏng hết rồi, cho dù là đại phu có y thuật tốt đến đâu cũng không cứu nổi.
Có lẽ nàng chỉ không yên lòng nữ nhi của mình, nên mới không cam lòng mà chết.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng chống đến cực hạn rồi.
Trên mặt Cổ Ngọc Văn không có một chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn hiện lên một nụ cười.
"Rất tốt, ít nhất trước khi ta chết có thể gặp được các ngươi."
Cố Vân Đông nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, sau đó Cổ Ngọc Văn còn nói thêm: "Các ngươi hẳn là có chuyện, bằng không sẽ không theo Kỳ nhi đến đây."
Cố Vân Đông cười nói: "La phu nhân hiểu lầm rồi, chúng ta đến đây vì ơn cứu mạng của tiểu cô nương."
Cổ Ngọc Văn cười: "Hắn là đại phu, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì y thuật cũng không thấp, không thể nào nhìn không ra đồ ăn và thịt bị hạ độc. Hơn nữa các ngươi đã tới, Cổ gia bị hất đổ bàn ăn nhưng không có ai đến tìm nữ nhi của ta, chắc hẳn các ngươi đã nói chuyện đồ ăn có độc cho Cổ gia, bọn họ không rảnh mà tới đây, đúng chứ?"
Lúc này Cố Vân Đông thật sự bị kinh ngạc, tiểu thư Cổ gia này, mặc dù đang nguy kịch nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, hoàn toàn khác với những người Cổ gia kia.
Cổ Ngọc Văn tiếp tục nói: "Nữ nhi của ta có lòng cứu các ngươi, nhưng các ngươi dường như không cần, chắc là có chuyện khác. Các ngươi nói đi, nếu cần dùng đến ta, ta nhất định làm được. Nhưng có điều kiện, các ngươi hãy dẫn nữ nhi ta đi, rời khỏi đảo Lâm Tầm. Những người bị lưu đày đến đời thứ ba là vô tội, không cần tiếp tục ở lại đảo, phu quân ta là đời thứ hai, đến Kỳ nhi là có thể rời đi."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, nói thật ngay từ đầu Cố Vân Đông đã hiếu kỳ rốt cuộc tiểu cô nương này có ân oán gì với Cổ gia, chỉ hỏi thăm một chút về chuyện của Cố gia mà thôi.
Sau này đã biết được thân phận của Cổ Ngọc Văn, lúc này mới quyết định đi theo nàng đến đây để hỏi chuyện.
Đúng lúc Cổ Ngọc Văn cũng đang cần bọn họ giúp.
Cố Vân Đông cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng: "Ta đúng là muốn đến đây để hỏi rõ một số việc, ta có thể đồng ý với ngươi đưa La Kỳ rời khỏi đảo Lâm Tầm, thậm còn có thể đảm bảo nàng sẽ được ăn no mặc ấm. Nhưng có một điều kiện là ta muốn biết thêm tin tức từ ngươi."
Cổ Ngọc Văn nhíu mày nhưng trong lòng nàng đã biết rõ, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Thậm chí, đây là cơ hội còn lại để nàng nắm lấy.
Vì vậy nàng chậm rãi thở ra một hơi: "Chỉ cần ta biết, nhất định ta sẽ nói."
Cố Vân Đông hỏi: "Ngươi biết Thiệu Âm Không?"
"Thiệu Âm?" Cổ Ngọc Văn trừng mắt, đương nhiên cái tên này không có gì xa lạ với nàng, bởi vì nàng quen người tên Thiệu Âm này.
Nàng nhíu mày, có chút không hiểu hỏi: "Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?"
"Ta muốn biết, hơn hai mươi năm trước Cổ Kính Nguyên và Thiệu Âm đã xảy ra chuyện gì, có người nói bọn họ bỏ trốn. Vậy tại sao Cổ Kính Nguyên thì ở đây còn Thiệu Âm lại không. Nàng đang ở đâu? Còn sống hay không?"
Hỏi câu cuối cùng cô không tự chủ mà giảm âm lượng xuống, tinh thần có chút thấp thỏm.
Cổ Ngọc Văn giật mình, trong đầu nàng đang tổ chức lại lời nói của Cố Vân Đông.
Càng biết nàng càng kinh ngạc.
Một lúc lâu sau Cổ Ngọc Văn không khỏi nhỏ giọng nói: "Ta hiểu rồi các ngươi không phải đến cứu Cổ gia, mà là vì Thiệu Âm, các ngươi muốn nghe ngóng được tình hình của Thiệu Âm từ chỗ Cổ gia đúng không?"
Nói xong nàng đột nhiên cười, cười đến rơi nước mắt: "Thì ra là vậy, căn bản cũng không phải vì cứu Cổ gia. Ha ha ha ha Cổ gia không quay về kinh thành được nữa, đúng không, đúng không?"
Cố Vân Đông cảm thấy đầu óc Cổ Ngọc Văn rất tốt, chỉ vài câu nói cũng có thể đoán ra mục đích của bọn họ.
Cô cũng không che dấu nữa, gật đầu nói: "Đúng bọn ta đến đây không phải là để cứu Cổ gia."
Đã có được một đáp án chắc chắn, Cổ Ngọc Văn lại cười to hơn, cười đến ho sặc sụa.
"Ta thích, ta thật sự rất vui, Cổ gia vui vẻ một hồi, kết quả lại toi công. Ha ha ha bọn hắn bị người ta đùa nghịch xoay quanh, thật hả giận, ta rất vui."
Đôi mắt Cổ Ngọc Văn sáng lên một cách lạ thường, trong ánh mắt đều toát ra sự điên cuồng, trong lúc này tràn ngập sự hưng phấn muốn trả thù: "Không phải các ngươi muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Ta nói cho các ngươi biết, tất cả mọi chuyện đều nói cho các ngươi biết. Năm đó chính Cổ Kính Nguyên làm ra chuyện này, bỏ trốn gì? Đều là trò cười."
Cố Vân Đông nhíu mày cắt ngang lời nói của nàng: "La phu nhân, ta biết rõ đó là sự thật, ta không hy vọng ngươi sẽ mang bất cứ chuyện cá nhân nào về việc bản thân chịu bất công, cố ý dẫn dắt chúng ta đối phó với Cổ gia. Nếu như lời nói của ngươi không phải là sự thật, làm chậm trễ thời gian tìm thấy Thiệu Âm của bọn ta, đến lúc đó ta sẽ không khách khí với con gái của ngươi."
Cổ Ngọc Văn nghe vậy vẻ mặt cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nàng nhắm mắt lại chậm rãi thở ra một hơi, khi đã tỉnh táo hơn mới tiếp tục nói: "Yên tâm lời ta nói là sự thật."
"Năm đó sự thật không có chuyện bỏ trốn, nhưng Cổ Kính Nguyên thích đại tiểu thư Thiệu gia là thật. Có điều Thiệu Âm là con gái lớn của Hoài Âm Hầu phủ, Thiệu Âm có học thức, tài hoa, tướng mạo, sau tuổi cập kê có biết bao nhiêu công tử đến cầu hôn? Cổ Kính Nguyên là một trong số đó."
Nói đến đây Cổ Ngọc Văn cười nhạo một tiếng: "Đáng tiếc cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn mơ mộng hão huyền, cũng không nhìn xem Cổ gia có thân phận gì. Cổ Kính Nguyên đến cầu hôn, đương nhiên là bị Hoài Âm Hầu phủ đóng cửa không tiếp đón ở bên ngoài, trực tiếp khoá cửa."
"Cổ Kính Nguyên không cam lòng, hắn cố ý tiết lộ cho lão Hầu gia nói hắn với Thiệu Âm đã có tình cảm với nhau. Lão Hầu gia đương nhiên sẽ hỏi Thiệu Âm, Thiệu Âm cũng không thừa nhận. Nhưng tên Cổ Kính Nguyên đó thủ đoạn nham hiểm, lên kế hoạch hắn cùng Thiệu Âm gặp riêng, bị lão Hầu gia nhìn thấy."
"Lão Hầu gia bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với Thiệu Âm, bởi vậy bắt đầu khua chiêng múa trống kén chồng cho Thiệu Âm. Cổ Kính Nguyên nóng vội, hắn lập tức bắt cóc Thiệu Âm rồi rời khỏi kinh thành, còn cho người ta mô phỏng lại bút tích của Thiệu Âm để lại một bức thư cho lão Hầu gia. Trên thư viết Thiệu Âm và hắn không muốn bị chia rẽ, càng không muốn gả cho người khác, chỉ có thể xin lỗi cha mẹ, cùng Cổ Kính Nguyên rời đi, để cho cha mẹ không cần tìm nàng."
Bắt cóc??
Cố Vân Đông không nghĩ lại là hành động như vậy, Cổ Kính Nguyên điên rồi sao? Đến loại chuyện này cũng làm ra được.