Chương 781: Tai hoạ để ngàn năm
"Lão Hầu gia tin sao?"
Cổ Ngọc Văn cười khổ: "Năm đó lão Hầu gia ở bên ngoài thanh danh lừng lẫy. Nhưng ông ta lại không để tâm đến chuyện trong nhà, đừng nói là Thiệu Âm, cho dù là hai đứa con trai của mình, ông ta cũng không thể hiện tình cảm cha con. Cho nên hai đứa con trai của ông ta mới tầm thường, không kế thừa được tài năng gì của phụ thân.”
Lão Hầu gia đương nhiên lúc đầu không tin, ông ta không quan tâm nữ nhi của mình, nhưng biết Thiệu Âm vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Ông ta phái người đi tìm, kết quả người quay trở về nói, Thiệu Âm và Cổ Kính Nguyên đang ở phủ thành khác, hơn nữa hai người vô cùng thân mật, ra ngoài còn nói là phu thê.
Người kia muốn dẫn Thiệu Âm trở về không ngờ đại tiểu thư lại kịch liệt phản đối, dùng dao găm lấy cái chết đe doạ, cuối cùng lại quẹt vào tay hắn bị thương.
Người này cũng coi như là thân tín của lão Hầu gia, so với con gái, thì lão tin tưởng hắn hơn.
Cho dù thê tử nhi tử đều phản đối, thậm chí còn muốn tiếp tục phái người đi tìm người, cũng bị lão Hầu gia ngăn cản.
Hơn nữa lúc đó không biết làm thế nào lại bị người ta truyền ra là Thiệu Âm bỏ trốn với người khác.
Vì để tránh cho tin tức lan truyền, ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu phủ, lão Hầu gia một bên ngăn chặn tin tức, một bên thẳng thừng nói Thiệu Âm bị bệnh nặng mà qua đời.
Kết cục của việc này đã được định như vậy.
Sau này mới biết được, cái tên thân tín đó lại là gian tế, là đối thủ của Hầu phủ phái tới ở bên cạnh ông ta, một đầu sói.
Năm đó đúng là hắn đã tìm được Thiệu Âm và Cổ Kính Nguyên, đáng tiếc hắn lại tìm Cổ Kính Nguyên trước, nhận của hắn ta một ít bạc, sau đó đưa những thông tin không chính xác trở về.
Sau khi lão Hầu gia áp chế tin tức xong, bắt đầu đối đầu với Cổ gia.
Đúng lúc Cổ Nghĩa Bình dụng đến tiên hoàng, lão Hầu gia thuận thế đưa lên bằng chứng tham ô phạm tội của hắn.
Nói tới đây, Cổ Ngọc Văn cười một tiếng: "Lại nói tiếp, Cổ gia trở thành bộ dạng như bây giờ đều là do Cổ Kính Nguyên làm ra, cái đồ ăn hại, nên bị xé xác phanh thây."
Cảm xúc của nàng dần dần trở lại, sau một lúc lại khóc thành tiếng: "Nếu không phải tại hắn thì đệ đệ của ta cũng sẽ không bị bệnh phải chết trên đường lưu đày, mẹ ruột ta cũng sẽ không bị tên súc sinh kia hại chết, ta cũng sẽ không…"
Cố Vân Đông đưa cho nàng chiếc khăn: "Đây, lau đi." Cô lại lấy ra một viên thuốc: "Uống cái này xong có thể khiến ngươi dễ chịu hơn một chút."
Cổ Ngọc Văn ngẩng đầu, không khách khí cầm lấy khăn và thuốc, trực tiếp nuốt xuống.
Thuốc vừa đi vào cổ lập tức có cảm giác mát mát, khiến tâm tình của nàng bình tĩnh lại.
Cố Vân Đông ngồi ở một bên, cũng không thúc giục lặng lẽ chờ nàng.
Thì ra Thu di nương sinh được một trai một gái, đứa con trai kia trên đường đi lưu đày đã không còn. Khi đến đảo Lâm Tầm, lại bị Cổ Nghĩa Bình đưa cho người khác, nên cũng sớm qua đời. Chỉ để lại Cổ Ngọc Văn khi đó còn nhỏ, tính ra, thời điểm lưu đày có lẽ tuổi tác của Cổ Ngọc Văn cũng tầm La Kỳ.
Về phần Cổ Ngọc Văn, nhìn bộ dạng dầu hết đèn tắt ngày hôm nay cũng biết những năm qua sống không dễ dàng.
Ngược lại cả nhà Cổ gia đó, ngoại trừ Cổ Nghĩa Bình què một chân những người khác tuy gầy yếu nhưng ai cũng tràn đầy vui vẻ.
Quả nhiên tai họa ngàn năm
Thấy Cổ Ngọc Văn tỉnh táo lại, Cố Vân Đông mới hỏi tiếp: "Về sau thì sao? Cổ Kính Nguyên vì sao lại xuất hiện trên đảo Lâm Tầm, nếu như Thiệu Âm bị hắn bắt cóc, vậy Thiệu Âm đang ở nơi nào?"
"Sau khi Cổ Kính Nguyên nghe nói Cổ gia bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, hắn đã dẫn Thiệu Âm đến phủ Linh Châu."
Cổ Kính Nguyên thật sự muốn cứu Cổ gia, hắn muốn cưới Thiệu Âm, nhưng không muốn vì Thiệu Âm mà khiến Cổ gia lâm vào tình cảnh mất tất cả.
Hơn nữa, Cổ gia bị như vậy là do Thiệu Âm làm hại.
Cổ Kính Nguyên ngay từ đầu muốn Thiệu Âm cam tâm tình nguyện đi theo mình, cho dù là trói người nàng nhưng vẫn dụ dỗ nàng theo ý nàng, hết sức kiên nhẫn.
Thiệu Âm cũng sợ Cổ Kính Nguyên nhất thời kích động làm chuyện không hay, giả vờ nghe theo, để tìm cơ hội trốn thoát.
Nhưng Cổ Kính Nguyên ở phương diện canh phòng nàng lại vô cùng cẩn thận, không dám có một chút chểnh mảng nào.
Sau này đến phủ Linh Châu, Cổ Kính Nguyên biết được cha mẹ mình phải chịu nhiều khổ cực ở trên đảo Lâm Tầm đều là do lão Hầu gia làm, đã trút hết tức giận oán trách lên người Thiệu Âm.
Hắn bắt đầu đánh Thiệu Âm, cũng muốn dùng bạo lực với nàng.
Thiệu Âm lúc đó đã bị đẩy đến bước đường cùng, trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu hai của nhà trọ xuống.
Lần nhảy này đã làm nàng gãy chân.
Nhưng cũng đã đợi được cơ hội đến.
Có một vị nam tử đi qua cứu được Thiệu Âm.
Thời điểm Cổ Kính Nguyên chạy từ khách sạn đi ra muốn đưa nàng đi, Thiệu Âm lại hét lớn: "Hắn ta là một tên bắt cóc, cha mẹ vì vậy mà bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, hắn tuy là đã thoát nhưng lại muốn đến đảo Lâm Tầm để cướp tù."
Những lời này vừa nói ra, Cổ Kính Nguyên sợ hãi, trước mắt thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh hắn, hắn chỉ có thể vứt bỏ Thiệu Âm nhanh chóng chạy khỏi đám đông.
Sau khi Thiệu Âm được nam tử đó cứu cũng không thấy tăm tích nữa.
Sau đó, nửa năm sau vị nam tử đó lại một lần nữa xuất hiện, cũng tìm ra Cổ Kính Nguyên đang trốn đông núp tây, trực tiếp đưa người đến đảo Lâm Tầm, cùng Cổ gia làm việc.
Cổ Ngọc Văn nói tới đây liên dừng lại: "Đây là toàn bộ những gì ta biết, thời điểm Cổ Kính Nguyên lên đảo, đã nói hết mọi chuyện trên đường đi với Cổ Nghĩa Bình, lúc đó ta còn nhỏ trốn ở bên ngoài đúng lúc nghe được."
Cố Vân Đông thở một hơi thật dài, quay đầu nhoẻn miệng cười với Thiệu Thanh Viễn: "Còn sống."
"Ừ." giọng của Thiệu Thanh Viễn có hơi chút khàn, dường như từ lúc bắt đầu nghe Cổ Ngọc Văn kể, lúc nào cũng rất căng thẳng.
Đúng vậy, còn sống.
Hơn nữa bọn họ cũng biết, Cổ Kính Nguyên và Thiệu Âm chắc chắn không có quan hệ gì, Cổ Kính Nguyên và Thiệu Thanh Viễn cũng không có quan hệ gì.
Nói như vậy, rất có khả năng là Thiệu Âm và nam tử đó ở cùng nhau?
"Nói như vậy Cổ Kính Nguyên cũng không biết nam tử đó là ai sao?"
Cổ Ngọc Văn lắc đầu: "Hắn không biết nhưng có thể chắc chắn nam tử đó là người phủ Linh Châu."
"Nên nói thế nào bây giờ?"
Cổ Ngọc Văn nói: "Có lẽ ngươi đã nghe ngóng, thời điểm Cổ gia vừa đến đảo Lâm Tầm, cũng đã có hai năm sống thoải mái, bởi vì lúc đó trên đảo Lâm Tầm có một vị tướng lĩnh, có chút giao tình với Cổ Nghĩa Bình. Cho nên khi Cổ Kính Nguyên bị bắt giữ ở trên đảo, vị tướng lĩnh đó đương nhiên cũng giúp đi nghe ngóng một chút."
"Sau đó, hỏi thăm ra có người ở phủ nha phủ Linh Châu tạo áp lực, khiến tri phủ đại nhân áp dải Cổ Kính Nguyên như một phạm nhân đày đến đảo Lâm Tầm. Người mà tri phủ đại nhân nhìn thấy là một đôi nam nữ, theo như miêu tả, nữ nhân đó chính là Thiệu Âm."
Mắt Cố Vân Đông chợt sáng lên, người có thể tạo áp lực lên tri phủ đại nhân chắc chắn có thân phận không đơn giản.
Nghĩ đến đây, hẳn là tri phủ đại nhân biết rõ thân phận của người này.