Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 782 - Chương 782. Đều Đã Nghe Rồi

Chương 782. Đều đã nghe rồi Chương 782. Đều đã nghe rồi

Chương 782: Đều đã nghe rồi

Cố Vân Đông thở phào, mọi việc đã trở nên rõ ràng.

Đợi ngày bọn họ rời khỏi đảo Lâm Tầm, đi tìm vị tri phủ đó hỏi rõ ràng, nhất định có thể tìm được người.

Cũng không biết hơn hai mươi năm qua, vị tri phủ đó còn đang nhậm chức hay không.

Nếu như không thì cô thật sự muốn tự kỷ luôn.

"Những tin tức này có ích với các ngươi không?" Cổ Ngọc Văn đột nhiên lên tiếng, đã cắt đứt sự trầm tư của Cố Vân Đông: "Vậy các ngươi có thể đáp ứng chuyện của ta không, có làm được không?"

Cố Vân Đông thở một hơi: "Được bọn ta sẽ giữ đúng lời hứa, đưa La Kỳ rời khỏi đây."

"Vậy thì tốt rồi, như vậy ta có thể an tâm, có thể đi tìm cha con bé." Cổ Ngọc Văn đã buông xuống tất cả những chuyện trong lòng, sắc mặt nàng lại có chút hồng hào lên.

Cố Vân Đông nhíu mày trong lòng có chút dự cảm không hay.

Tại sao lại cảm thấy cô đáp ứng yêu cầu, Cổ Ngọc Văn buông bỏ được trách nhiệm trên vai, có bộ dạng như hồi quang phản chiếu.

"Nói nhiều rồi, ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi."

Cố Vân Đông gật đầu: "Được, bọn ta đi trước."

"Còn có một việc, chuyện hôm nay thức ăn và rượu của Cổ gia bị Kỳ nhi bê đi, sợ là sẽ đến tìm Kỳ nhi tính sổ, phiền các ngươi ngăn cản, bảo vệ."

"Yên tâm đi, Cổ gia bên đó sẽ không tới đâu." Cố Vân Đông bảo đảm nói.

"Đa tạ." Cổ Ngọc Văn nhắm mắt lại, không lâu sau đã nghe thấy nhịp thở đều đặn.

Cố Vân Đông thật sự sợ đôi mắt của nàng cứ nhắm như vậy không mở ra nữa.

Cô và Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài cửa, phát hiện tiểu cô nương đang ngồi ở ngưỡng cửa lau nước mắt.

Tiểu cô nương nhìn thấy bọn họ lập tức chạy vào trong sân, ngồi trên thềm đá bắt đầu khóc nức nở.

Cố Vân Đông nhìn Thiệu Thanh Viễn, hắn thấp giọng nói: "Ta đi về Cồ gia xem."

"Được."

Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn La Kỳ, đi nhanh qua sân nhỏ đóng cửa lại.

Cố Vân Đông đi đến ngồi xuống bên cạnh La Kỳ, thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé lau sạch nước mắt, nhịn không được mà thở dài, đưa khăn.

La Kỳ không nhận, Cố Vân Đông chỉ có thể nhét vào tay cô bé.

Lập tức hỏi: "Muội đều nghe rồi sao?"

La Kỳ ngay từ đầu đã ngồi ngoài cửa, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều biết.

Chỉ là hai người không lên tiếng, họ cảm thấy cho La Kỳ nghe một chút cũng tốt, ít nhất có một chút chuẩn bị tâm lý, cũng không cần bọn họ giải thích thuyết phục.

Tiểu cô nương này tuổi không lớn lắm, kỳ thật chuyện gì nên hiểu đều hiểu.

Quả nhiên, La Kỳ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: "Đã nghe được." Dừng lại một chút, run rẩy nghẹn ngào hỏi: "Thật sự, thật sự không được mấy ngày sao?"

"Ừ."

"Hu hu" Tiểu cô nương cúi đầu, khóc đến cơ thể không ngừng run lên.

Cố Vân Đông mím môi, cũng không biết nên nói gì.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô bé, nói: "Mấy ngày này, chăm sóc mẹ muội thật tốt."

Tiểu cô nương thò tay ra ôm lấy vòng eo cô, cô bé cố gắng đè nén giọng nói của mình xuống, không dám quá lớn tiếng, chỉ sợ tiếng ồn ảnh hưởng đến mẹ mình.

Cố Vân Đông nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bé, cô không biết an ủi người khác, chỉ có thể ôm cô bé cho cô bé cảm thấy ấm áp một chút.

Cũng không biết sau bao lâu tiểu cô nương có chút lùi lại nói: "Ta làm bẩn quần áo tỷ."

"Không sao cả." Cố Vân Đông cầm khăn lên lau qua, sau đó cầm túi qua, lấy từ trong túi ra bọc giấy trước đó: "Đây là bánh ngọt lúc trước cho muội, bây giờ vẫn cho muội, cho mẹ muội nếm thử, mua ở kinh thành, xem như mùi vị quê hương."

La Kỳ sững sờ nhìn bọc giấy trong tay, sau một lúc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, trong ánh mắt hiện lên sự bất lực.

Một hồi lâu cô bé mới nhẹ nhàng đáp " ừ" rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cố Vân Đông xoa đầu cô bé: "Đi đi."

Tiểu cô nương cẩn thận lau hết nước mắt, vỗ vỗ mặt, cố gắng nhanh chóng nặn ra một nụ cười, rồi mới đứng dậy cầm bọc giấy đi vào phòng.

Cố Vân Đông nhìn qua cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy cô bé nhẹ nhàng đi đến bên giường.

Cổ Ngọc Văn dường như ngủ không được sâu, rất nhanh đã tỉnh dậy.

Tiểu cô nương mở bọc giấy ra, cầm một miếng bón cho nàng ăn: "Mẹ, Cố tỷ tỷ nói đây là bánh ngọt mua được ở kinh thành, mẹ nếm thử đi, có giống với khi mẹ còn bé đã ăn không. Nghe nói là rất ngon, mẹ…"

Lần này có thể là lần cuối cùng được ăn hương vị quê hương, sau này cũng không có cơ hội.

Cổ Ngọc Văn buông tròng mắt, cắn một cái cười nói: "Ừ, rất giống với hồi bé, rất ngọt, con cũng nếm thử đi."

Kỳ thực là nàng đâu còn nhớ rõ hương vị mà hồi bé nàng ăn, đã sớm không nhớ ra rồi.

Nhưng chiếc bánh trước mặt này thật sự rất ngon, trước khi chết có thể ăn được một miếng, cũng coi như là mãn nguyện rồi.

Nàng đưa tay xoa xoa đầu tiểu cô nương, nụ cười cũng trở nên tươi sáng hơn.

Một lúc sau La Kỳ đi ra.

Cố Vân Đông nói với cô bé: "Có thể dẫn ta đến nơi mà trước đó muội chôn đĩa thịt đó không?"

"Được." La Kỳ tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dẫn cô đi ra cửa sân.

Nơi cô bé dẫn cô đến nơi chôn đĩa thịt chính là ở dưới sườn núi, lại một lần nữa đào đất lên.

"Cố tỷ tỷ, tỷ xem thịt này để làm gì?"

Cố Vân Đông lấy chiếc trâm trong túi ra chọc thử lên miếng thịt.

Không lâu sau cây trâm lập tức biến thành màu đen.

La Kỳ mấp máy môi muốn chôn chỗ thịt đó xuống: "Quả nhiên nàng ta muốn hại chết chúng ta."

Cố Vân Đông nhíu chặt lông mày, Khương thị thật sự có bệnh.

Cô ngăn cản La Kỳ vùi đất, gắp toàn bộ những miếng thịt đó ra, tiếp đó dùng túi vải lấy thêm một ít đất gọi lại cẩn thận rồi mang đi.

Thịt này có độc, đất vùi lại không sâu, rất dễ bị chó đào ra, đến lúc đó rất có khả năng chúng sẽ ăn hết. Ở trên đảo này không biết bao nhiêu người có cuộc sống khốn khổ, những hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện nếu nhìn thấy không chừng sẽ lén ăn hết.

Cố Vân Đông nói với La Kỳ, cô bé mới chợt hiểu ra, có chút sợ hãi: "Muội quả thật không nghĩ đến, may mà có Cố tỷ lấy chỗ thịt này đi."

Cố Vân Đông thu dọn xong xuôi rồi đứng dậy trở về.

"Muội về trước chăm sóc mẹ đi, ngày mai ta lại tới thăm hai người. Ta còn phải đến Cổ gia một chuyến, xem mọi việc xử lý thế nào."

"Được muội về trước đây." La Kỳ tạm biệt Cố Vân Đông, nhanh chóng tranh thủ thời gian trở về nhà, cô bé muốn chăm sóc mẹ nhiều hơn.

Cố Vân Đông lập tức đi về phía Cổ gia, lúc này ở cửa Cố gia người đã đứng rất đông, đều đang chỉ trỏ ở bên trong.

Cố Vân Đông phải rất vất vả mới chen vào được bên trong, đi vào sân nhỏ, liếc thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên cạnh.

Cô nhanh chóng di chuyển qua, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Người Cổ gia muốn đánh chết Khương thị, hàng xóm nghe được động tĩnh thì đi gọi quan binh trông coi ở đây đến."

Cố Vân Đông ngẩng đầu, quả nhiên có hai tên quan binh đứng trong sân.

Bình Luận (0)
Comment