Chương 783: Đã được đưa đi
Hai quan binh kia cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn, nghe người Cổ gia ở bên kia khóc trời đoạt đất lớn tiếng mắng chửi.
Mà giờ phút này Khương thị đang bị trói hai tay, trên người đều là vết thương, trên trán còn chảy máu, đầu bù tóc rối rất chật vật.
Nàng ta dường như đã chết lặng, ngồi trên đất tùy ý Tống thị và Mao thị chửi bới.
Rốt cuộc, hai quan binh nghe không nổi nữa, lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, chuyện trải qua chúng ta đều biết, chúng ta sẽ đưa Khương thị đi, giao cho Phàn đại nhân thẩm vấn xử trí."
Mang đi??
Tống thị lập tức lắc đầu: "Không được, nàng ta mưu sát, nên đánh chết tại chỗ, còn muốn thẩm vấn cái gì?" Sớm biết vậy từ đầu bà ta dùng một búa đánh chết trước, miễn cho hàng xóm xen vào việc của người khác gọi quan binh tới.
Cổ Nghĩa Bình vẫn đứng ở một bên cũng gật đầu: "Không sai, đây là con dâu Cổ gia chúng ta, nên do chúng ta xử trí.”
Kẻ họ Phàn kia chính là tướng lĩnh mới đẩy ông ta từ chức vị văn thư xuống, giao cho hắn thẩm vấn, chắc chắn hắn sẽ bao che cho nàng ta.
Nhưng mà ông ta vừa dứt lời, quan binh kia hét lớn một tiếng: "Các ngươi xem nơi này là địa phương nào? Đây là đảo Lâm Tầm! Không phải mấy thôn trong núi sâu, tùy ý các ngươi xử trí mạng người. Im lặng cho ta, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta nói cho ngươi biết, ngươi giết người cũng sẽ bị kết án”.
Cổ gia lập tức im lặng, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng.
Hai quan binh đã mặc kệ bọn họ, sau khi thu thập xong vật chứng, liền đưa Khương thị đi.
Khương thị vẫn không lên tiếng đột nhiên giãy dụa, khuôn mặt dữ tợn nhìn người Cổ gia, căm hận nói: “Các ngươi đáng chết, toàn bộ các ngươi đều đáng chết, ta mà là con dâu của Cổ gia sao, các ngươi chỉ coi ta như heo chó mà sai sử, căn bản vốn không xem ta là người. Không phải ta không thể có con sao? Nhưng đó là do ta? Do các ngươi hại, nếu không phải lưu đày đến nơi này, con của ta hiện tại cũng có thể cưới vợ sinh con rồi, là các ngươi liên lụy ta, làm con ta mất đi trên đường lưu đày, từ đó về sau mới không thể sinh."
Nàng lại nhìn về phía Cổ Kính Thiên: "Còn có ngươi, đồ hèn nhát, cũng không nhìn xem mình lớn lên có bộ dạng chó má gì, đã lưu đày đến nơi quỷ quái này còn dám lừa gạt khắp nơi, ta ngược lại muốn hỏi một chút những nam nhân bị đội nón xanh, có ai muốn đánh chết ngươi không.”
Cổ Kính Thiên mặt trắng bệch, Khương thị đã cười ha ha bị quan binh kéo đi.
Nhưng trong lòng người xem náo nhiệt... Có không ít người nhìn Cổ Kính Thiên với ánh mắt kì lạ.
Cho đến khi Tống thị nhanh chóng chạy đến cửa, đóng cửa viện lại, bên ngoài lúc này mới ngừng lại.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong sân lạnh lùng nhìn, mặc dù nói Khương thị đáng thương, nhưng cô lại cảm thấy nàng ta đáng đời.
Người có lỗi với nàng ta là Cổ gia, trong lòng nàng ta có oán có hận thì đổ về phía Cổ gia là được, nhưng nàng ta ngay cả La Kỳ cũng không buông tha, còn muốn hạ độc.
Còn có, nếu cô và Thiệu Thanh Viễn không chú ý, không chừng giờ phút này cũng bị nàng ta đầu độc chết.
Loại người này, chết chưa hết tội.
Cổ Nghĩa Bình quay đầu lại thấy hai người bọn họ còn đứng ở đó, thở ra một hơi đi tới: "Làm cho hai vị cười chê, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Còn nữa, hôm nay đa tạ các ngươi, bằng không cả nhà chúng ta có thể đều bị hại chết.”
Những người khác gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn ngươi.”
Thiệu Thanh Viễn nói: "Không cần, các người nên cảm ơn tiểu cô nương kia, là cô bé vén khăn trải bàn lên.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh trong chớp mắt.
Một lát sau, Tống thị mới nhỏ giọng nói thầm một tiếng: "Nha đầu thối kia có chuyện không thể nói thẳng, xốc khăn trải bàn gì?"
Cổ Nghĩa Bình trừng mắt nhìn bà ta một cái: "Được rồi, mặc kệ nói như thế nào nó cũng đã cứu chúng ta. Ngươi lấy cái gì đó mang qua thăm hai mẹ con họ.”
Tống thị không vui lắm, bĩu môi.
Cố Vân Đông cười lạnh trong lòng, cô còn không vui khi bà ta đi quấy rầy La Kỳ đây này.
Bởi vậy lập tức nói: "Lại nói tiếp, cũng không biết Khương thị kia ngoại trừ hạ độc ở trong đồ ăn, còn hạ độc ở chỗ khác hay không. Như vậy đi, để phu quân ta kiểm tra đồ ăn trong nhà một lần đi."
Cô nói xong, người Cổ gia mới phản ứng lại: "Đúng vậy, sao chúng ta lại không nghĩ ra."
“Vậy phải làm phiền Thiệu công tử."
Thiệu Thanh Viễn chỉ khẽ gật đầu, nhanh chóng bắt đầu xem xét.
Đồ ăn của Cổ gia cũng không nhiều, toàn bộ chất đống ở trong phòng bếp cũng chỉ có hai túi to.
Kỳ thật hơn phân nửa đồ ăn tống thị đều khóa lại, nhưng Khương thị không biết từ lúc nào đã tự mình đánh một cái chìa khóa, lúc này mới có thể không kiêng nể gì mà hạ độc.
Hiện giờ kết quả kiểm tra chính là những đặc sản kinh thành Thiệu Thanh Viễn mang đến đều bị hạ độc.
Người Cổ gia: "..."
Tống thị vỗ chân khóc lớn: "Khương thị đáng chết ah, nàng ta quá độc ác, hạ độc còn chọn đồ quý giá, sao vừa rồi ta không đánh chết nàng ta đi.”
Những người khác của Cổ gia cũng tức giận, thật vất vả mới có đồ ăn ngon, hiện tại, toàn bộ đều không còn.
Thiệu Thanh Viễn thu lại những đặc sản kinh thành ki: "Những thứ này ta mang đi xử lý, đáng tiếc cho tâm ý của Thạch lão gia.”
Người Cổ gia cũng không có biện pháp, đồ đã bị hạ độc còn ăn thế nào nữa?
Bên trong những đặc sản này, cũng chỉ có khối thịt kia, cùng với một cái bánh hồng bị Tống thị ăn, những thứ khác, toàn bộ đều bị Thiệu Thanh Viễn lấy đi.
Lúc này thì hay rồi, Cổ gia tổn thất thảm trọng, làm sao còn nguyện ý đưa đồ cho mẹ con Cổ Ngọc Văn, chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Thu thập đồ đạc xong, Thiệu Thanh Viễn lập tức cáo từ: "Thời gian không còn sớm, nhà các ngươi còn có không ít chuyện phải xử lý, chúng ta trở về trước, ngày mai lại đến.”
“Tốt, vậy chúng ta sẽ không lưu các ngươi nữa.” Cổ Nghĩa Bình quả thật không có tinh thần để chiêu đãi Thiệu Thanh Viễn nữa.
Cả nhà tiễn hai người ra khỏi cửa viện, nhìn mấy thứ trong tay Thiệu Thanh Viễn, trong lòng vẫn đau đớn vô cùng, hận ý đối với Khương thị lại càng sâu.
Hai người Thiệu Thanh Viễn lại trực tiếp cầm cái túi kia lặng lẽ đi La gia, đưa đồ cho La Kỳ.
"Hãy giấu kỹ đi, không nên cho những người Cổ gia kia biết."
Đồ tất nhiên là không độc, chỉ lừa gạt người Cổ gia mà thôi.
Sau khi nói xong mọi chuyện, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mới ra khỏi thôn, ngồi lên xe ngựa đến khách điếm trên trấn.
Khi đến khách điếm, trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này trong khách điếm lại có người đang chờ bọn họ, hơn nữa vẻ mặt sốt ruột.
Nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viễn trở về, tiểu nhị trong khách điếm chỉ tay một cái, người nọ lập tức vọt tới, vội vàng hỏi: "Thiệu Thanh Viễn Thiệu công tử?"
“Là ta."
Người nọ thở phào nhẹ nhõm: "Thiệu công tử ngươi đã trở về, mau, mau đi theo ta một chuyến.”
Trong lúc hắn vừa nói chuyện, vừa kéo cổ tay Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn lui về phía sau tránh né động tác của hắn, hơi nheo mắt lại: "Ngươi là ai? Ngươi tìm ta làm gì?”