Chương 784: Cổ Ngọc Văn đã mất.
Người nọ sửng sốt, lập tức vỗ trán mình một cái: "Nhìn ta kìa, không nói rõ ràng."
“Thiệu công tử, ta được Đao ca phái tới."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, ồ, bạc sắp lấy lại??
Sắc mặt hắn không thay đổi, nhướng mày: "Đao ca? Hắn yêu cầu ngươi đến tìm ta làm gì? Ngày mai rời đảo có vấn đề gì sao?”
“Đao ca bị bệnh, đại phu trên đảo căn bản không kiểm tra được, Đao ca nói ngươi là thái y đúng không? Vì vậy, xin vui lòng đi qua xem giúp. Rất gấp gáp, Thiệu công tử ngươi phải giúp đỡ.”
Lời này nói, Thiệu Thanh Viễn không giúp cũng phải giúp a.
Hắn gật đầu: "Được, ta là đại phu, có lòng y đức, có bệnh nhân tất nhiên không thể thấy chết không cứu." Vì thế hắn quay đầu lại, dặn dò Cố Vân Đông: "Nàng ở khách điếm chờ ta, trước tiên ăn chút gì đó để lấp bụng, ta lập tức trở về.”
Cố Vân Đông gật đầu, bảo tiểu nhị lấy cho Thiệu Thanh Viễn hai cái bánh bao nóng hổi trước.
Nhưng người nọ đã không chờ kịp nữa, vội vàng nói: "Doanh trại bên kia có đồ ăn, yên tâm đi Thiệu phu nhân, chúng ta sẽ không bỏ đói Thiệu đại phu."
Sau đó trực tiếp kéo người đi, khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút.
Xa xa còn có thể nghe được tiếng Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Đao ca rốt cuộc xảy ra tình huống gì? Hắn bị bệnh khi nào? Có nghiêm trọng không?"
Người nọ vừa đi vừa trả lời: "Kỳ thật hai ngày trước Đao ca đã không thoải mái, đau bụng hai lần. Vốn cho rằng uống thuốc là có hiệu quả, không nghĩ tới hôm nay vừa đến đảo không lâu, đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Đại phu trên đảo cũng vô dụng, căn bản không chữa được. Đao ca nói ngươi là thái y, y thuật cao minh, vội vàng nói ta đến mời.”
Tiếng nói càng ngày càng xa, khóe miệng Cố Vân Đông nhếch lên một chút.
Cô ngáp một cái, xoay người trở về phòng, nói tiểu nhị bưng thức ăn lên.
Thiệu Thanh Viễn còn chưa trở về, Cố Vân Đông cũng không muốn ngủ, cô lấy ra một quyển bản thoại từ trong không gian ra xem.
Xem không được mấy trang đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Đông vội vàng xuống giường mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở ngoài cửa.
"Ăn chưa?"
"Ừm, ăn rồi." Thiệu Thanh Viễn đi vào, đặt đồ trong tay xuống bàn: "Sao còn chưa ngủ?"
“Không có huynh ở bên cạnh, ta không ngủ được." Cố Vân Đông cười tủm tỉm.
Thiệu Thanh Viễn nhịn không được cúi đầu hôn cô một cái.
“Đao ca kia thế nào rồi?”
Thiệu Thanh Viễn vừa ôm cô đi đến mép giường nghỉ ngơi, vừa trả lời: "Ta kê đơn thuốc cho hắn rồi, buổi tối có thể ngủ ngon, nhưng ngày mai lại không thể về được phủ Linh Châu. Vừa vặn, ngày mai chúng ta cũng không trở về, thuyền của bọn họ có thể chờ chúng ta hai ngày.”
Cố Vân Đông cười ra tiếng: "Huynh quá tệ."
“Học theo nàng."
Cố Vân Đông hừ nhẹ, cô là người tốt, cái gì cũng không biết.
Hai người buông tảng đá lớn trong lòng xuống, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đi xe ngựa tới thôn Nam Nhai lần nữa.
Vẫn đi Cổ gia trước, người cổ gia lúc này đang rất phẫn nộ.
Thiệu Thanh Viễn hỏi mới biết được vị Phàn tướng lĩnh kia căn bản không thẩm vấn Khương thị, cũng không coi vụ án trúng độc Cổ gia là chuyện quan trọng gì, ngay cả cho người tới hỏi một câu cũng không có.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, chậc, xem ra sau này Cổ gia sẽ càng náo nhiệt.
Mới nghĩ vậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Có người vội vàng nói: "Cổ lão đầu, ngươi nhanh chóng đi La gia xem một chút đi, Ngọc Văn không còn.”
Người trong viện đều yên tĩnh, sắc mặt Cố Vân Đông đại biến, xông ra ngoài.
Cổ Ngọc Văn không còn? Sao nhanh như vậy?
Thiệu Thanh Viễn theo sát phía sau.
Ngược lại người Cổ gia, từng người một ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, Tống thị mới nói: "Ta là trưởng bối, nàng ta là thứ nữ, ta đi xem nàng ta sẽ hạ thấp thân phận.”
Cổ Nghĩa Bình cùng nữ nhi này đã sớm không còn tình cảm, hắn lại là người ích kỷ tự lợi, đối với cái chết của Cổ Ngọc Văn, gần như không có cảm xúc gì.
Nhưng...
Phu thê Thiệu Thanh Viễn đều đi, người một nhà bọn họ không đi, chẳng phải là có vẻ rất bạc tình sao?
Bởi vậy ông ta nói Tống thị cùng Mao thị, ba người chậm rãi đi về phía La gia.
Cố Vân Đông vừa vọt vào La gia, đã nghe được một số người nghị luận sôi nổi.
Trong phòng có thím đang an ủi La Kỳ: "Nha đầu à, ngươi để cho mẹ ngươi an tâm đi thôi. Kỳ thật mẹ ngươi cứ kéo dài như vậy, cũng rất mệt mỏi rất đau rất vất vả, như vậy đối với nàng ngược lại là một loại giải thoát."
Đúng vậy, nha đầu ngươi phải ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, mẹ ngươi không yên lòng nhất chính là ngươi, ngươi khóc nữa hỏng thân thể."
La Kỳ đã nghe không lọt gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Cổ Ngọc Văn, giống như nàng còn sống. Hai tay nắm chặt tay nàng, thân thể nho nhỏ thẳng tắp quỳ ở đó.
Người bên cạnh nhìn càng thêm không đành lòng, lắc đầu thở dài.
"Sau này La gia chỉ còn lại một mình Kỳ nha đầu, bây giờ làm sao mới tốt đây."
"Đúng vậy, nha đầu này cũng mới tám tuổi. Những người cổ gia kia lại mặc kệ nàng, cuộc sống này sao có thể tiếp tục?"
“Ta nghe nói nhi tử Lưu gia kia, nhìn trúng nha đầu này, nghĩ..."
"Kỳ nha đầu mới tám tuổi ah, tên này cũng quá súc sinh."
Người bên cạnh nghị luận sôi nổi, lúc Cố Vân Đông đi qua đều nghe được.
Cô trực tiếp đi đến mép giường, nhìn thoáng qua Cổ Ngọc Văn nhắm mắt lại đã không còn hô hấp, ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy La Kỳ không nhúc nhích.
La Kỳ sững sờ, thân thể cũng lạnh lẽo.
Mọi người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, hai người này là ai? Nhìn hình như là thiếu gia phu nhân nhà phú quý, sao có thể quen biết La Kỳ?
Cố Vân Đông nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng La Kỳ: "Khóc ra đi, khóc ra sẽ thoải mái một chút.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, vang lên ngay bên tai.
La Kỳ chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Dần dần, càng ngày càng nhiều, liều mạng từ khóe mắt trượt xuống.
Cô bé nhỏ giọng nói: "Sau này ta không có cha, cũng không có mẹ. Trên đời này, cũng còn lại một mình ta..."
Cố Vân Đông chua xót, ôm chặt lấy cô bé: "Mẹ muội đi tìm cha muội, bọn họ sẽ ở trên trời nhìn muội, vẫn luôn ở bên cạnh muội.”
Tiểu cô nương rốt cuộc "Oa" một tiếng khóc lớn: "Ta cũng muốn đi tìm bọn họ, ta muốn ở cùng một chỗ với bọn họ, ta không muốn ở một mình, ta sợ hãi, ta nhớ cha mẹ ta, ta nhớ bọn họ.”
Người bên cạnh đều chua xót không thôi, Cố Vân Đông cũng nói không nên lời.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Ngọc Văn, khóe miệng nàng hơi cong lên, hình như ra đi rất an yên, cũng rất yên tâm.
Cố Vân Đông mím môi, yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng ngươi, sẽ làm được.