Chương 785: Tính toán của Cổ gia
Tâm tình La Kỳ vẫn rất suy sụp, tối hôm qua cô bé gần như không ngủ được, sáng sớm lại phát hiện mẹ qua đời, cả người đã suy sụp, khóc một lúc trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cố Vân Đông ôm cô bé đến giường bên cạnh, đắp chăn cho La Kỳ sau đó cô mới nói với một thím bên cạnh: "Phiền thím chiếu cố nàng một chút.”
Thím kia sững sờ, theo bản năng gật gật đầu.
Lúc này Cố Vân Đông mới đi đến bên cửa, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn đứng đó.
Hắn gật đầu: "Ta tìm người hỗ trợ.” Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
Lúc này mới có một đại thẩm lại đây, hồ nghi nhìn Cố Vân Đông: "Vị này, vị phu nhân này. Xin hỏi ngươi là..."
Cố Vân Đông nói: "Ta là bằng hữu của Cổ Ngọc Văn, khi còn sống nàng ấy đã phó thác La Kỳ cho ta, hậu sự của nàng ấy, ta cũng sẽ tận lực lo liệu. Nhưng còn phải phiền các vị hàng xóm giúp đỡ, để cho nàng yên tâm ra đi."
“Phải, phải, Ngọc Văn lúc trước sống khổ sở, hiện giờ người đã đi, chúng ta có thể giúp một tay thì giúp một tay."
“Ngọc Văn giao phó La Kỳ cho ngươi?” Có người thở phào nhẹ nhõm: "Đây cũng là chuyện tốt, bằng không một tiểu hài tử như con bé, ở loại địa phương này cũng quá gian nan."
“Đúng vậy, lúc trước chúng ta còn chưa yên tâm Kỳ nha đầu đây này."
Mọi người vừa nói vừa đánh giá Cố Vân Đông, nhìn chính là người phú quý, cũng không giống gia quyến phạm nhân trên đảo. Còn có nam nhân vừa rồi, cả người tràn ngập khí phái, nói không chừng là người làm quan.
Có bọn họ làm chỗ dựa cho La Kỳ, cho dù Lưu gia coi trọng La Kỳ, chắc cũng không dám đắc tội bọn họ.
Mặc kệ nói như thế nào, đối với La Kỳ mà nói, là chuyện tốt.
Mọi người yên tâm, bắt đầu động tác, bố trí linh đường cho La gia.
Đợi đến khi ba người Cổ gia đến muộn, đã nhìn thấy La gia toàn là người.
Tống thị bĩu môi, những người này thật sự thích xen vào việc của người khác.
Bà ta tiến đến bên tai Cổ Nghĩa Bình nhỏ giọng nói: "Ngọc Văn này đi rồi, chúng ta chính là thân nhân duy nhất của La Kỳ. Ta nghe nói Lưu gia thiếu gia kia coi trọng tiểu nha đầu này, ông nói xem, chúng ta có phải nên cùng Lưu gia nói chuyện không, để hắn cho chúng ta thêm chút bạc mới đưa La Kỳ cho hắn?”
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày: "Nha đầu kia mới tám tuổi.”
“Cũng bởi vì tám tuổi, Lưu thiếu gia mới coi trọng, đợi đến chín tuổi mười tuổi, ông xem Lưu thiếu gia người ta có muốn nữa không? Ông cũng đừng rối rắm, La Kỳ không có cha mẹ, không chừng còn phải dựa vào chúng ta, hiện giờ có chỗ đi, không phải vừa vặn sao? Hơn nữa, chúng ta sắp có thể hồi kinh, trong tay nếu không có chút bạc, sau khi trở về biết ở nơi nào, chẳng lẽ một đại gia đình lưu lạc trên đường cái?”
Cổ Nghĩa Bình nghe vậy, lập tức không nói lời nào.
Qua một hồi lâu mới nói: "Trước đó đừng nhắc tới, chờ hai người Thiệu công tử đi rồi nói sau. Hai ngày nay ngươi đối với Kỳ nha đầu tốt một chút, vẫn phải làm bộ làm dạng.”
“Ah, không thành vấn đề, lúc nào trở về ta sẽ nói lão đại đi tìm Lưu thiếu gia nói một tiếng, nói chuyện giá cả."
"Ừm."
Mao thị ở một bên không nhịn được mà trợn trắng mắt, hôm qua La Kỳ mới lật một bàn rượu độc cứu cả nhà, hôm nay hai kẻ già này đã thương lượng thừa dịp người ta không có người thân lập tức bán người đi.
Lương tâm này thực sự đã bị chó ăn rồi.
Nhưng những chuyện này cũng không liên quan đến nàng ta, dù sao được bạc, chính mình cũng có phần. Nếu được chỗ tốt thì không cần phải giả thánh nhân, nàng không nhúng tay vào là được.
Ba người dừng ở cửa một lúc mới đi vào, bọn họ biết hai người Thiệu Thanh Viễn tới trước, bởi vậy trên mặt mang theo vẻ bi thương, đi thẳng vào trong phòng nhìn Cổ Ngọc Văn.
Cố Vân Đông thấy bọn họ tiến vào, cũng không nói gì.
Cổ Nghĩa Bình ngược lại duỗi tay lau mắt, cứng rắn nặn ra hai giọt nước mắt.
Tống thị đối với thứ nữ này một chút tình cảm cũng không có, nội tâm chỉ muốn cười, căn bản khóc không nổi. Vì thế bà ta trực tiếp đi xem La Kỳ, đi đến bên giường lập tức thở dài: "Kỳ nha đầu đáng thương ah, nhưng ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Thím ở một bên nghe xong, ánh mắt kia giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Tống thị này uống nhầm thuốc?
Nhưng quay đầu nhìn thấy bóng dáng Cố Vân Đông, lập tức hiểu được. Đây là thấy La gia có quý nhân làm chỗ dựa, muốn nhanh chóng tới đây làm bộ làm tịch để dính chút chỗ tốt đúng không?
Thím cười nhạo một tiếng.
Cố Vân Đông rất nhanh đã tìm người sắp xếp xong linh đường La gia, thấy Cổ Nghĩa Bình nhìn thoáng qua nữ nhi một cái rồi đi đến trong viện thở dài, khóe miệng giật giật.
Lúc này mới biết sợ, không dám đối mặt với nữ nhi của mình?
Cô đi theo đến sân, nói với Cổ Nghĩa Bình: "Cổ lão gia xin bớt đau buồn.”
Cổ Nghĩa Bình khoát tay, thở dài một hơi, nói: "Ta và Ngọc Văn lúc trước cãi nhau ầm ĩ, ta đã sớm coi như không có nữ nhi này. Nhưng bây giờ nhìn nó nằm đó, lòng ta cũng khó chịu như kim châm, cả người cũng thở không nổi. Ta hối hận ah, hối hận khi nó còn sống đã không đối tốt với nó, lãng phí nhiều thời gian như vậy. Bây giờ người đã không còn, ta mới..."
Ông ta nói xong, lại nặn ra hai giọt nước mắt, bộ dạng rất thương tâm.
Cố Vân Đông nói: "Cổ lão gia cũng đừng quá khổ sở, người chết không thể sống lại. Chúng ta hiện tại chỉ có thể lo liệu hậu sự của nàng thật tốt, để nàng có thể diện một chút, mà an tâm ra đi, không đến mức xuống dưới đất còn bị người ta ức hiếp."
“Đúng, ngươi nói có đạo lý." Cổ Nghĩa Bình dừng một chút, đột nhiên cảm giác được chỗ nào đó không đúng lắm.
Cố Vân Đông tiếp tục nói: "Phu quân ta đã đi mua quan tài còn có một ít tiền giấy nến thơm, Cổ lão gia không cần cảm thấy băn khoăn, coi như là tâm ý của chúng ta. Nhưng chuyện mời khách bên này, vẫn nên để người làm cha như Cổ lão gia lo liệu. Ta nghĩ con gái ông sẽ hiểu tình cảm của ông dành cho nàng ấy.”
Cổ Nghĩa Bình: "..."
Cái gì? Ông ta trả tiền à?
Biểu tình của ông ta trong nháy mắt vặn vẹo một chút, cả người giống như bị người ta bóp cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
Cố Vân Đông kinh ngạc đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông ta: "Làm sao vậy Cổ lão gia? Có phải trong lòng thấy xấu hổ không? Kỳ thật không cần như vậy, đây là tâm ý của ta và phu quân ta, bằng không như vậy, nếu ngươi thật sự băn khoăn, tiền giấy nến thơm kia cứ để cổ lão gia mua, quan tài để chúng ta.”
Cổ Nghĩa Bình hoàn hồn, vội vàng nói: "Không, cái kia, nếu đã đi mua thì không cần chạy thêm một chuyến nữa. Chuyện mời khách, ta, chúng ta làm, chúng ta làm."
Cố Vân Đông nặn ra hai giọt nước mắt: "Cổ lão gia quả nhiên vẫn rất thương nàng, như thế nàng cũng có thể an tâm ra đi.”
Cổ Nghĩa Bình đáp một tiếng, vội vàng vào phòng tìm Tống thị.
Ông ta trực tiếp kéo Tống thị ra bên ngoài nói chuyện, hai người nói cái gì tranh luận như thế nào Cố Vân Đông cũng mặc kệ.
Dù sao Cổ Ngọc Văn rơi vào tình trạng như hôm nay, hơn phân nửa đều là trách nhiệm của Cổ gia, để cho bọn họ ra máu cũng làm cho nàng thở ra một nghẹn.