Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 786 - Chương 786. Đưa Đi

Chương 786. Đưa đi Chương 786. Đưa đi

Chương 786: Đưa đi

Thiệu Thanh Viễn kéo quan tài trở về.

Cổ Ngọc Văn được trang điểm xong nâng vào, linh đường cũng đã bố trí xong.

Trong chốc lát, đã đến trưa. Tống thị và Mao thị đi mua đồ ăn trở về, sắc mặt không tốt lắm giao cho mấy thím đang bận rộn trong phòng bếp.

Những người đến hỗ trợ đều cho rằng chi phí mua đồ ăn là do bọn Cố Vân Đông bỏ ra, dù sao ai cũng không tin Cổ Nghĩa Bình sẽ bỏ ra số tiền này.

Lúc La Kỳ tỉnh lại, trong ngoài La gia đã bố trí toàn màu trắng.

Cô bé từ trên giường đi xuống, thím ở một bên vội vàng đỡ lấy: "Ngươi chậm một chút, ta dẫn ngươi đi linh đường, ngươi đốt thêm chút tiền giấy cho mẹ ngươi.”

La Kỳ gật đầu một cái, đi đến nhà chính, nhìn bộ quan tài kia, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cố Vân Đông đỡ cô bé quỳ xuống, dập đầu cho Cổ Ngọc Văn vài cái.

Đảo Lâm Tầm không có nhiều quy củ, bên này hơn phân nửa đều là phạm nhân, cho nên người chết, đều đốt ngay tại chỗ, người nhà lĩnh tro cốt trở về là được, cũng không có túc trực bên linh cữu.

Nhưng lúc Thiệu Thanh Viễn đi trấn mua quan tài, thuận tiện gặp Đao ca.

Cũng không biết đã nói gì với Đao ca, doanh trại bên kia đồng ý để La Kỳ túc trực bên linh cữu một đêm, ngày mai mới hỏa táng.

La Kỳ lau nước mắt, nhìn về phía Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nặng nề dập đầu một cái, sau đó quỳ gối trước linh đường, yên lặng đốt giấy cho Cổ Ngọc Văn.

Hàng xóm hỗ trợ đều trở về, Cố Vân Đông không có khả năng bỏ lại một tiểu hài tử như vậy một mình ở lại linh đường canh đêm, hơn nữa cô cũng đáp ứng Cổ Ngọc Văn sẽ chăm sóc cô bé thật tốt.

Bởi vậy hôm đó cô và Thiệu Thanh Viễn đều nghỉ ngơi ở La gia, kỳ thật cũng không ngủ được.

Đến ngày hôm sau, một số người hàng xóm vẫn đến giúp đỡ, kéo quan tài ra ngoài hỏa táng.

"Mẹ..." Mắt La Kỳ sưng đỏ, nhìn ánh lửa phóng lên trời, khóc đến thiếu chút nữa ngất đi.

Mọi người bên cạnh đều chua xót không thôi.

Đợi đến khi lửa dập tắt, Cố Vân Đông mới để tro cốt vào bình rồi để La Kỳ ôm về nhà.

La Kỳ yên lặng đi vào phòng, sau đó mở một cái rương lớn.

Cố Vân Đông nhìn thấy bên trong rương còn có hai cái rương nhỏ, La Kỳ mở ra hai cái rương nhỏ kia, cầm ra hai cái bình.

Cố Vân Đông đến gần nhìn, mới phát hiện hai bình này cũng là tro cốt.

Một người là cha của La Kỳ, La Hữu Thân, còn có một người là mẹ của Cổ Ngọc Văn, Thu di nương.

La Kỳ đặt ba cái bình lên bàn, mím môi, một lúc lâu sau quay đầu, nhìn Cố Vân Đông, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cố Vân Đông sờ sờ đầu cô bé: "Muội muốn nói cái gì?"

"Ta, ta có thể..." Cô bé hơi cúi đầu, không biết nên nói như thế nào, một hồi lâu rốt cuộc hít sâu một hơi, nghẹn ngào mở miệng: "Ta có thể mang theo bọn họ không? Ta muốn đưa họ ra khỏi đảo Lâm Tầm, tìm một nơi an táng tốt. Như vậy sau này, ta có thể đi thăm họ, đốt chút tiền giấy."

Cô bé nói, nước mắt rơi xuống một lần nữa.

Cố Vân Đông thở dài, La Kỳ nghe thấy thân thể co rụt lại, cho rằng cô không đồng ý, trong lòng trở nên khó chịu.

Cố Vân Đông lại dùng vải buộc ba bình tro cốt này lại, lập tức nói: "Đương nhiên có thể, đây là một mảnh hiếu tâm của muội, ta sẽ không từ chối."

Ánh mắt La Uyển sáng lên: "Thật, thật sao? Ta thực sự có thể đưa họ đi?”

Cố Vân Đông gật đầu: "Đương nhiên có thể, chờ rời khỏi đảo Lâm Tầm, chúng ta tìm một chỗ tốt rồi an táng cho bọn họ. Hoặc là muội có thể ngẫm lại, cha mẹ muội có nói thích chỗ nào không, chúng ta sẽ đưa bọn họ đi nơi đó.”

La Kỳ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cha mẹ ta đến lúc còn rất nhỏ, đối với bên ngoài đã không có ấn tượng gì. Nhưng mẹ ta nói, quê hương của bà ngoại ở phía nam, khi còn sống, bà ngoại rất muốn trở về. Cho nên, cho nên nếu như có thể, ta có thể đưa bà ngoại ta trở về không, cũng đưa cha mẹ ta đi xem một chút?"

“Được, vậy thì đi phương nam."

Tiểu cô nương lúc này mới thả lỏng, nhìn tro cốt trên bàn mím môi.

Nàng cảm giác, bà ngoại và cha mẹ, bọn họ hình như thật sự ở bên cạnh mình, hơn nữa tâm tình rất tốt.

Họ cũng hạnh phúc.

La Kỳ cẩn thận thu thập hộp tro cốt, chỉ là cô bé còn nhỏ, cầm theo ba hộp tro cốt thật sự không tiện, hơn nữa dễ dàng va chạm.

Cố Vân Đông nhận lấy nó: "Để ta cầm đi, chờ rời khỏi đảo Lâm Tầm lại đưa cho muội được không?”

“...... Được."

Cố Vân Đông thấy tâm tình cô bé rốt cuộc tốt hơn một chút, lập tức nói: "Muội thu thập đồ đạc trước, lát nữa theo chúng ta đi khách điếm trên trấn. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đảo Lâm Tầm, nhà bên này muội định làm sao bây giờ?”

Nghe ngày mai sẽ rời đi, La Kỳ cũng không nỡ.

Tuy rằng cô bé không thích đảo Lâm Tầm, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng nơi này là nơi cô bé cùng cha mẹ sinh sống nhiều năm như vậy, có quá nhiều hồi ức, trong khoảng thời gian ngắn, cô bé có chút luyến tiếc.

Nhưng cô bé cũng rõ ràng, hai người Cố Vân Đông ở lại chỗ này mấy ngày, đã trì hoãn không ít chuyện của bọn họ.

Bởi vậy cô bé hít sâu một hơi, gật đầu: "Ta sẽ đi thu dọn đồ đạc, về phần căn nhà này. Ta muốn lưu lại cho huynh muội Cao gia, sau khi cha mẹ bọn họ qua đời đã bị đuổi ra ngoài, vẫn luôn ở trong một căn nhà nhỏ rách nát ở cuối thôn."

“Chuyện này muội quyết định là được."

La Kỳ gật đầu, đi thu thập đồ đạc, sau đó lại chạy đi tìm huynh muội Cao gia.

Làm xong bay tám phần, thời gian đã muộn.

Cố Vân Đông đưa La Kỳ đến nhà hàng xóm cáo biệt, hàng xóm đều sửng sốt.

Bọn họ biết vợ chồng Thiệu gia sẽ chiếu cố La Kỳ, nhưng cũng cho rằng chỉ làm chỗ dựa cho cô, hoặc là tìm người tốt nhận nuôi, ai cũng không nghĩ đến La Kỳ sẽ rời khỏi đảo Lâm Tầm.

Bọn họ lúc này mới nhớ tới, La Kỳ hình như đã là đời thứ ba, quả thật có thể rời khỏi đảo.

Mọi người trong khoảng thời gian ngắn ngược lại có chút ngũ vị tạp trần, vốn tưởng rằng tiểu cô nương sau này không nơi nương tựa cuộc sống sẽ gian khổ, đột nhiên lại sắp rời khỏi nơi này sống những ngày tốt lành, chênh lệch này, làm cho mọi người có chút hâm mộ, lại mơ hồ có chút ghen tị.

Nhưng những người hàng xóm này rốt cuộc đều là người thiện tâm, nhìn thấy cô bé có thể sống tốt, phần lớn đều thật lòng cao hứng.

Chỉ là không nghĩ tới còn chưa kịp nói một tiếng chúc mừng, Cổ gia đã tới.

Cổ Nghĩa Bình thấy hai người Thiệu Thanh Viễn vẫn còn ở đây, hơi nhíu mày một chút, vội vàng tới nói với La Kỳ: "Kỳ nha đầu à, mẹ ngươi hôm nay không còn, một nha đầu như ngươi ở chỗ này chúng ta cũng không yên tâm, cùng chúng ta trở về Cổ gia ở đi.”

La Kỳ sửng sốt, Cố Vân Đông cũng nhíu mày một chút.

Tống thị ở một bên ánh mắt hơi sáng lên, hôm qua bà ta đã nói lão đại đi tìm Lưu thiếu gia, giá cả cũng đã đàm phán xong, ngay cả tiền mời khách ngày hôm qua cũng có thể thu hồi lại, cho nên hiện tại có chút khẩn cấp muốn nhanh chóng mang người trở về.

Bình Luận (0)
Comment