Chương 787: Kế hoạch thất bại
Cố Vân Đông có thể nhìn thấy rõ sự tham lam trong mắt Tống thị.
Cô không nhịn được, cười lên một tiếng, nói: “Phiền Cổ lão gia lo lắng, nhưng chuyện này không cần thiết. La Kỳ sẽ đi theo chúng ta, rời khỏi đảo Lâm Tầm.”
Cổ Nghĩa Bình: “……”
Tống thị: “……”
Nàng ta nói gì vậy? Nàng mới vừa nói cái gì?
Nét tươi cười trên mặt Cổ Nghĩa Bình nháy mắt cứng đờ, một hồi lâu mới hỏi lại: “Thiệu phu nhân, ngươi nói, ngươi nói ngươi muốn mang con bé rời khỏi đảo Lâm Tầm??”
“Đúng vậy, trước khi Cổ Ngọc Văn đi đã phó thác La Kỳ cho chúng ta, bảo chúng ta dẫn La Kỳ theo.”
“Không được, làm sao con bé có thể đi được?” Tống thị thét chói tai.
Cố Vân Đông mỉm cười quay đầu nhìn bà ta: “Vì sao con bé không thể đi? Cổ phu nhân còn có chỗ nào cần muội ấy hỗ trợ sao?”
“Ta, ta, La Kỳ là phạm nhân, phạm nhân không thể rời khỏi đảo Lâm Tầm.”
“Muội ấy đã là đời thứ ba, muội ấy đã có thể rời đi.” Cố Vân Đông vô cùng vui vẻ thưởng thức khuôn mặt biến sắc của bọn họ.
Quả nhiên, hai người này vừa thấy Cổ Ngọc Văn không có ở đây, lại bắt đầu có tâm tư xấu.
Cổ Nghĩa Bình và Tống thị cùng ngẩn người, đời thứ ba?
Nhưng, nhưng La Kỳ rời đi, bọn họ làm sao có thể giải thích với Lưu thiếu gia?
“Vậy cũng không được.” Tống thị có chút luống cuống: “Chúng ta là nhà ngoại của La Kỳ, chúng ta không đồng ý.”
“Nhưng mẹ của La Kỳ đã đồng ý rồi.”
“Nhưng từ nhỏ La Kỳ đã sống ở đây, ở ngoài đảo đến một người thân cũng không có. Hai người các ngươi và nó căn bản cũng không thân, chúng ta làm sao biết, làm sao có thể cho các ngươi……”
Tống thị còn chưa nói xong, đã bị Cổ Nghĩa Bình kéo lại.
Nụ cười trên mặt Cố Vân Đông cũng đã dần biến mất, Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng: “Lời này của Cổ phu nhân có ý gì? Hơn nữa, chúng ta và các ngươi cũng không phải quen thân gì, nếu đã không tin chúng ta như vậy, vậy thì chuyện của Thạch lão gia bên kia, chúng ta cũng nên mặc kệ nhỉ.”
Trái tim Cổ Nghĩa Bình lỡ mất một nhịp, quay người lại tát Tống thị một cái, sau đó vội vàng nhìn Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Thiệu công tử hiểu lầm rồi, là bà ta không hiểu chuyện, không biết cách nói chuyện, ngươi đừng so đo với bà ta. Đương nhiên chúng ta tin tưởng ngươi, Ngọc Văn cũng tin tưởng ngươi mới có thể đem con phó thác cho các ngươi. Nếu Ngọc Văn đã quyết định, La Kỳ cũng nguyện ý đi cùng các ngươi, vậy chúng ta cũng không có vấn đề gì.”
“Thật sự không có vấn đề gì?” Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Tống thị.
Bà ta bị Cổ Nghĩa Bình trừng mắt, lập tức không cam lòng miễn cưỡng ôm mặt gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta lập tức dẫn La Kỳ rời đi.”
“Được, được.” Cổ Nghĩa Bình tiễn bọn họ vài bước, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Thiệu công tử, thư của con ta viết cho Thạch lão gia, mong ngươi giúp đỡ, nhất định phải chuyển tới nơi.”
“Yên tâm, Thạch lão gia là bằng hữu của ta, ta đương nhiên sẽ gặp. Hy vọng lần sau chúng ta gặp nhau là ở kinh thành.”
Ánh mắt Cổ Nghĩa Bình sáng lên: “Nhất định là như vậy.”
Ngay sau đó, ông nhìn theo bóng dáng ba người Thiệu Thanh Viễn ngày càng đi xa.
La Kỳ kéo tay Cố Vân Đông, quay đầu nhìn hai người họ, cắn chặt môi dưới.
Sau một lúc lâu, tiểu cô nương cúi đầu, che giấu sự hận thù trong mắt.
Cố Vân Đông cảm nhận thân thể cô bé nhẹ nhàng run rẩy, cũng không nói gì, cho đến khi lên xe ngựa, cô mới hỏi: “Hận bọn hắn? Hối hận vì lúc ấy đã lật khăn trải bàn?”
La Kỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô, ngay sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, cô bé mới nói: “Muội, muội không hối hận việc lật khăn trải bàn. Nhưng muội hận bọn họ, muội chờ bọn họ trở lại kinh thành, lại, lại đối phó với bọn họ.”
Cố Vân Đông sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được cười ra tiếng.
La Kỳ khó hiểu nhìn cô.
Cố Vân Đông lắc đầu, nói: “Vậy có lẽ muội không có cơ hội này rồi.”
“Vì, vì sao? Có phải tỷ không hy vọng muội đối phó với bọn họ không? Hay là không tin tưởng muội?”
Cố Vân Đông sờ sờ đầu nàng, nói: “Không phải ta không tin muội, mà là, bọn họ không thể trở lại kinh thành.”
La Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt: “Không thể quay lại? Nhưng không phải vừa rồi các ngươi nói……”
Cố Vân Đông nhún vai: “Lừa bọn họ thôi.”
“Vậy……”
“La Kỳ, ta biết muội hận không thể giết chết bọn họ. Nhưng muội phải nhớ kỹ, có đôi khi, tồn tại sẽ càng thống khổ hơn cái chết.”
Sống càng thống khổ hơn chết?
La Kỳ vẫn không hiểu rõ, Cố Vân Đông cười nói: “Người Cổ gia một lòng một dạ ngóng trông muốn trở lại kinh thành, trong lòng bọn họ có hy vọng, trong khi làm việc khó tránh khỏi đắc ý, vênh váo đắc tội với người khác, chờ đến khi mọi người biết bọn họ không đi được, cuộc sống khở sở của bọn họ cũng sẽ lập tức tới.”
Ánh mắt La Kỳ sáng rực lên: “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Vừa nghe nói như vậy, La Kỳ an tâm hơn nhiều.
Cô bé hiểu rõ người nhà họ Cổ nhẫn tâm như thế nào, năm đó không chỉ bức tử Thu di nương. Sau đó, mẹ cô bé, Cổ Ngọc Văn, cũng thiếu chút nữa không còn đường lui, may mắn mẹ có thể tránh được một kiếp, không bị Cổ gia đưa đi đổi lấy vinh hoa phú quý, tất cả đều dùng mạng của cha cô bé để đổi lấy.
Nhưng Cổ Ngọc Văn chịu đả kích nặng nề bởi cái chết của chồng, vốn cơ thể luôn không khỏe lúc này mới càng ngày càng sa sút, càng ngày càng tệ.
Cổ gia chính là hung thủ hại chết cả nhà bọn họ, La Kỳ thật sự hận bọn hắn, mong rằng toàn bộ nhà bọn hắn bị báo ứng.
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã dừng trước cửa khách điếm.
Tuy rằng La Kỳ đã lớn như vậy, nhưng rất ít khi rời khỏi thôn Nam Nhai, ngược lại trấn trên này thật ra đã tới một lần, nhưng cũng chỉ là lúc cô bé năm tuổi khi cha còn sống.
Cố Vân Đông cũng thuê cho tiểu cô nương một gian phòng, thấy sắc mặt cô bé mệt mỏi, nói cô bé ăn xong sau đó đi nghỉ ngơi sớm.
Chỉ đến nửa đêm, Cố Vân Đông mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trầm thấp truyền đến từ phòng bên cạnh.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng rời giường sang phòng bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang, đôi mắt sưng đỏ của tiểu cô nương, trong lòng Cố Vân Đông thầm thở dài, ôm cô bé cùng nhau ngủ.
“Cố tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội không phải cố ý đánh thức tỷ.”
“Ngủ đi, ta biết trong lòng muội không dễ chịu.” Cố Vân Đông vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, vừa nói: “Khóc ra được cũng tốt, không cần đè nén, khóc xong rồi, chúng ta cùng nhau nhìn về phía trước. Muội còn nhỏ, tương lai còn phải đi một đoạn đường dài như vậy, cha mẹ muội đều hy vọng muội vui vẻ, hạnh phúc, đúng không?”
“…… Vâng ạ.” La Kỳ khẽ gật đầu, nhịn không được vùi mình vào lòng Cố Vân Đông.
Có lẽ có cô ở bên cạnh nên tiểu cô nương đặc biệt an tâm, La Kỳ nhanh chóng ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, mãi cho đến hừng đông mới tỉnh lại.
Ngày hôm sau ba người đều thức dậy rất sớm, Cố Vân Đông kéo La Kỳ xuống lầu ăn sáng, sau đó dọn dẹp một chút, trực tiếp lên xe ngựa, đi tới bến tàu.
Hôm nay, là ngày bọn họ quyết định rời khỏi đảo Lâm Tầm.
Đao ca đã vào trong khoang thuyền, cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhưng cũng không có biện pháp, không thể bởi vì hắn lại trì hoãn được.
Nghênh đón ba người Thiệu Thanh Viễn, vẫn là thủ hạ lúc trước của Đao ca.
Người nọ nhìn thấy trên đường về có thêm một người, con ngươi lập tức sáng lên, lại có thể có thêm một phần lộ phí.
Nhưng chuyện thu tiền không tới phiên hắn, Đao ca sẽ mở miệng.
Trên thuyền nhanh chóng sắp xếp xong hàng hóa, Đao ca ra lệnh, có người rút neo lên, thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu.