Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 788 - Chương 788. Sống Không Bằng Chết

Chương 788. Sống không bằng chết Chương 788. Sống không bằng chết

Chương 788: Sống không bằng chết

Tuy nhiên, vừa đi được một đoạn ngắn, một vài người từ trên bờ đột nhiên chạy tới.

Bọn họ chạy quá nhanh, thiếu chút nữa phanh không kịp ngã nhào xuống nước, thật vất vả mới đứng vững được, lập tức hét to về phía thuyền.

“Chờ một chút, trở lại cho ta, La Kỳ, ngươi trở về đây cho bổn thiếu gia.”

Âm thanh la hét vô cùng lớn, nhưng đối với những người trên thuyền dần dần đi xa mà nói, chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chút động tĩnh, căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Người trên thuyền cũng không chú ý.

Nhìn thấy con thuyền kia càng ngày càng xa, chậm rãi chỉ còn lại một chấm nhỏ, cuối cùng người la hét cũng dừng lại.

Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên trầm xuống, xoay người nhìn Cổ Nghĩa Bình và Tống thị đứng phía sau.

Cổ Nghĩa Bình thấy bộ dáng này của hắn, không nhịn được lui về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Lưu thiếu gia, chuyện này, chúng ta thật sự không nghĩ tới, La Kỳ được mẹ nó phó thác cho người ngoài đảo, chúng ta……”

Lưu thiếu gia trực tiếp hung hăng đạp ông ta một cước: “Các ngươi không nghĩ tới? Các ngươi đang đùa giỡn với ta hả.”

Cổ Nghĩa Bình khổ không nói được, nhưng ông ta nghĩ rằng mình sẽ sớm rời khỏi đảo Lâm Tầm, vì vậy ông ta vẫn có một tia tự tin, không quá sợ Lưu thiếu gia.

Nhưng cũng bởi vì vậy, Lưu thiếu gia càng thêm bất mãn với Cổ gia.

Hắn trực tiếp hạ lệnh cho thủ hạ phía sau, đánh Cổ Nghĩa Bình và Tống thị một trận.

Cuối cùng mặt mũi của phu thê Cổ Nghĩa Bình đều bầm dập, hai người nâng đỡ lẫn nhau trở về.

Nhưng không sao cả, bị Lưu thiếu gia đánh thì đánh, chịu một trận đòn này, chờ đến khi bọn họ rời khỏi đảo Lâm Tầm, ngày lành cũng sẽ tới.

Ôm hy vọng như vậy, những ngày tiếp theo, người Cổ gia càng có ý chí chiến đấu sục sôi.

Bọn họ bắt đầu khinh thường những người khác ở thôn Nam Nhai, cảm thấy mình và bọn hắn đã không còn là người cùng tầng lớp nữa.

Đặc biệt là sau khi nhận được thư từ kinh thành bên kia không lâu sau đó, càng trở nên đắc ý hơn.

Bọn họ đắc tội với càng ngày càng nhiều người, hơn nữa Lưu thiếu gia bất mãn với bọn họ, cùng với việc Khương thị được tha bổng hết lần này đến lần khác gây rắc rối, cuộc sống Cổ gia bắt đầu trở nên khổ sở.

Cứ như vậy một năm trôi qua, vẫn như cũ không có tin tức về việc có thể trở về nhà.

Sau đó, bọn họ nhận được một phong thư Thạch lão gia qua đời……

Người Cổ gia tựa như sét đánh giữa trời quang, nháy mắt lập tức cảm thấy không tốt.

Lúc trước làm đủ mọi chuyện giống như bị cắn trả, tất cả sự trả thù đều khiến bọn họ dần trở nên tuyệt vọng, bất luận là Cổ Nghĩa Bình hay là Tống thị, quả thật là sống không bằng chết.

Đương nhiên, những chuyện này đều là lời kể lại sau này.

Lúc này ba người Cố Vân Đông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trên bờ.

Nhưng ba người đứng trên boong tàu ngược lại đều có thể nghe thấy âm thanh nơi xa truyền đến, ai cũng không thèm để ý.

La Kỳ mặc đồ tang màu trắng, bị gió biển thổi bay phất phới.

Cô bé cứ lẳng lặng nhìn về phía đảo Lâm Tầm như vậy, giờ này khắc này mới có loại cảm giác chân thực là mình đang rời đi.

Nơi này đã giam cầm cả đời cha mẹ cô bé, bọn họ đến nằm mơ cũng muốn rời khỏi đảo, hiện giờ, cuối cùng cô bé cũng có thể mang theo bọn họ đi.

Khóe mắt La Kỳ không khỏi chua xót, giơ tay lên lau đi.

Cố Vân Đông ôm bả vai cô bé: “Vào trong thôi, gió lớn, vóc dáng muội vừa gầy lại vừa nhỏ, cẩn thận bị gió thổi ngã.”

La Kỳ cười rộ lên, “Vâng” một tiếng, đi theo vào khoang thuyền.

Sau khi tiến vào mới phát hiện trong khoang thuyền chỉ có hai người, cô bé và Cố Vân Đông, không khỏi có chút kỳ quái: “Thiệu tỷ phu đâu rồi?”

Cô bé và Cố Vân Đông đã thân thiết hơn một chút, cho nên gọi Cố Vân Đông là tỷ tỷ, Thiệu Thanh Viễn là tỷ phu.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn đang ở trong khoang thuyền của Đao ca.

Đao ca vừa lên thuyền đã nằm trên giường, người lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Nghe nói có Thiệu Thanh Viễn đến rồi, nên vội vàng cho người tìm hắn tới.

Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho hắn ta, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hôm trước ta đã nói với Đao ca, bệnh này cần phải được tĩnh dưỡng cho tốt, ít nhất phải ở trong phòng nghỉ ngơi mấy ngày mới được. Vừa rồi ngươi lại gặp gió, tình trạng nghiêm trọng hơn cũng bình thường.”

Vẻ mặt Đao ca đau khổ, nói: “Ta biết, nhưng không phải ta không có biện pháp gì sao? Công việc dù sao cũng phải có người làm mới được. Thiệu đại phu, thuốc đêm qua ngươi cho ta còn nữa không? Ta cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi uống thuốc đó.”

“Đùng là còn, chỉ là…… thuốc này trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh tình của Đao ca, một hai ngày sau vẫn sẽ tái phát. Hơn nữa, thuốc này ba phần độc, Đao ca uống ít vẫn tốt hơn.”

Dáng vẻ Thiệu Thanh Viễn trông rất bình tĩnh.

Nhưng Đao ca nghe xong lại nhịn không được bối rối: “Không có biện pháp khác?”

Thiệu Thanh Viễn dừng đóng gói túi thuốc, mím môi, không nói gì.

Nhưng mà biểu tình này, Đao ca sao có thể không rõ…phương pháp có, nhưng lại không dễ dàng.

Hắn vội vàng kéo lấy Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu, ngươi nhất định phải giúp giúp ta, ngươi có biện pháp nào cứ nói, có thể làm được, ta nhất định sẽ làm.”

Vẻ mặt Thiệu Thanh Viễn khó xử, một lát sau lại nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong khoang thuyền không có ai, cuối cùng mới ghé sát vào tai Đao ca, nhỏ giọng nói: “Ta có một loại thuốc, có thể trị bệnh kia của ngươi, không chỉ như vậy, còn có thể tăng cường sức khỏe, nhưng thuốc này không phải của ta.”

Hai mắt Đao ca sáng lên: “Thật sự có thuốc sao?”

“Thuốc là của Chính ngự y ở Thái Y Viện, hắn để ở chỗ ta, nhờ ta đưa cho bạn tốt của hắn. Cho nên, ta không thể tự tiện đem thuốc đó đưa cho ngươi được. Hơn nữa, thuốc này rất quý giá, dược liệu được sử dùng đều là loại tốt nhất, ta đưa cho Đao ca, sau đó lại phải tính toán, chế ra một viên bổ sung, lúc đó ta cũng không có đủ dược liệu. Cho nên……”

“Thiệu đại phu.” Đao ca nắm lấy cánh tay Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu, ngươi nhất định phải cứu ta. Ngươi biết chế tạo loại thuốc này, đúng không? Vậy ngươi lại chế tạo một viên nữa, ta cho ngươi bạc, ta giúp ngươi gom dược liệu. Phủ Linh Châu của chúng ta cái gì không có, nhưng dược liệu khẳng định không thiếu, ngươi chắc chắn có thể chế thêm một viên. Đến lúc đó ngươi không nói ta không nói, ai cũng không biết thuốc này bị thay đổi, đúng không?”

“Nhưng mà……”

“Xin ngươi đó Thiệu đại phu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.”

Thiệu Thanh Viễn thở dài, cuối cùng gật đầu: “Ta và ngươi cũng coi như có chút giao tình, thấy ngươi bị trận bệnh này hành hạ, ta rõ ràng có biện pháp lại không thể làm gì, thật sự lương tâm cũng khó an. Vậy đi, ngươi đưa ta ba trăm lượng bạc, ta đưa thuốc cho ngươi, sau đó ta lại chế tạo một viên khác, nhưng chuyện này phải thống nhất, không thể truyền ra ngoài, bằng không công việc của ta ở Thái Y Viện cũng sẽ không còn.”

Đao ca ngẩn ra: “Ba, ba trăm lượng?”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Dược liệu này vô cùng quý giá, cũng không biết ở phủ Linh Châu có thể gom đủ hay không.”

Đao ca vô cùng đau lòng, ba trăm lượng bạc, cái này cũng quá đắt đi.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Thiệu Thanh Viễn thấy hắn chần chờ, không khỏi hỏi hắn.

Đao ca lại có chút do dự: “Có thể giảm một chút hay không?”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Đao ca, ta đưa thuốc cho ngươi cũng đã phải mạo hiểm. Nói thật, ta cũng không biết ba trăm lượng có đủ hay không, một vài loại dược liệu trân quý đều phải hơn một ngàn lượng, có khả năng ta phải tự mình lên núi hái thuốc.”

Bình Luận (0)
Comment