Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 789 - Chương 789. Còn Kiếm Lời Một Trăm Lượng

Chương 789. Còn kiếm lời một trăm lượng Chương 789. Còn kiếm lời một trăm lượng

Chương 789: Còn kiếm lời một trăm lượng

Thật ra Thiệu Thanh Viễn muốn báo giá lên năm trăm, tám trăm, nhưng hắn lo rằng Đao ca vắt cổ chày ra nước sẽ do dự, đến lúc đó thà tới phủ Linh Châu tìm một đại phu khác xem bệnh.

Mà ba trăm lượng, Đao ca chắc chắn có thể lấy ra.

Dù sao hai ngày trước, hắn vừa mới đưa hai trăm lượng lộ phí cho hắn ta.

Quả nhiên, Đao ca do dự hồi lâu, rốt cuộc nhịn đau móc ra ba tấm ngân phiếu trong ngực, vẻ mặt lưu luyến không rời đưa cho hắn: “Ba trăm…… thì ba trăm, thuốc đâu?”

Thiệu Thanh Viễn đứng dậy: “Ta về khoang lấy, Đao ca chờ một lát.”

Hắn xoay người đi, không bao lâu đã quay trở lại, trong tay cầm theo một hộp tinh xảo, trong hộp lại đặt một chiếc bình tinh xảo khác.

Giống như làm như vậy mới có thể thể hiện được viên thuốc này quý giá bao nhiêu.

Ánh mắt Đao ca tỏa sáng nhìn bình sứ nhỏ, thấy Thiệu Thanh Viễn đổ ra một viên thuốc, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi.

Thiệu Thanh Viễn vừa đưa cho hắn, Đao ca lập tức cầm lấy nuốt xuống.

Không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, hắn cảm thấy nháy mắt trong bụng xẹt qua một dòng nước ấm, đau đớn dường như lập tức biến mất, cả người đều nhẹ nhàng.

Hắn kinh ngạc nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Loại thuốc này, thật đúng là có hiệu quả kỳ diệu.”

Khi nói chuyện, Đao ca lại nhìn chiếc bình sứ kia.

Thiệu Thanh Viễn lắc lắc miệng bình sứ hướng xuống dưới: “Chỉ có một viên, không còn nữa. Ta nói rồi, thuốc này rất quý hiếm, đương nhiên không có nhiều.”

Đao ca có chút thất vọng: “Vậy lần tới ngươi chế thuốc, làm nhiều thêm hai viên, ta sẽ hỏi ngươi mua.”

Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: “Thuốc này cũng không thể uống lung tung, phải đúng bệnh mới được. Nếu người khỏe mạnh như ta, uống vào chẳng qua chỉ có thể bồi bổ thân thể, ngủ yên ổn một chút thôi, cho nên người không đau bệnh, thật sự không cần thiết phải dùng nhiều bạc mua thuốc như vậy.”

Đao ca ngẫm lại cũng đúng, hiện tại hắn cảm thấy trong người thoải mái, liền nhờ Thiệu Thanh Viễn bắt mạch lại.

Thiệu Thanh Viễn: “Thuốc cần phải nửa canh giờ mới có thể phát huy tác dụng, chờ lúc thuyền cập bờ, Đao ca vừa vặn có thể xuống thuyền đi lại.”

“Được.” Đao ca gật đầu, nhịn không được ngáp một cái: “Bây giờ ta lại có chút mệt mỏi.”

“Đây là hiện tượng bình thường, vậy Đao ca nghỉ ngơi trước đi, ta cũng trở về khoang.”

Thiệu Thanh Viễn cầm đồ của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc ra cửa lại nhìn thấy người dẫn bọn họ lên thuyền, khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn hắn cười hắc hắc.

Thiệu Thanh Viễn cũng cười một tiếng, trở về khoang của mình.

Sau khi đóng cửa lại, hắn ngồi đối diện Cố Vân Đông, đưa cho cô ba trăm lượng bạc.

“Nàng cầm lấy đi, ta còn kiếm lời được một trăm.”

Cố Vân Đông mi mắt cong cong: “Thiệu đại ca, chàng thật lợi hại.”

“Tất nhiên rồi.” Thiệu Thanh Viễn hơi cong khóe miệng.

La Kỳ bên cạnh kinh ngạc nhìn bạc trong tay Cố Vân Đông, cô bé đã lớn đến tuổi này, trước nay chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.

Ba, ba trăm lượng đấy, có thể mua được nhiều căn nhà tốt.

Cô bé đã có nhận thức mới đối với giá trị của hai người Cố Vân Đông.

Nửa canh giờ sau, thuyền lớn ngừng lại ở bến tàu huyện Bình Lăng.

Lúc ba người Thiệu Thanh Viễn ra ngoài, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đao ca vội vàng đi tới, trong thời gian ngắn ngủn, sắc mặt hắn ta trở nên hồng hào, người cũng có tinh thần.

Hắn ta đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn, vỗ vỗ vai của hắn cười ha ha: “Thiệu đại phu, thuốc kia của ngươi quả nhiên vô cùng hữu hiệu. Ngươi nhìn cơ thể ta này, có phải hoàn toàn tốt lên không? Lần này thật sự là nhờ vào ngươi.”

Thiệu Thanh Viễn cũng nắm một bên tay hắn ta, bắt mạch, gật đầu: “Xác thật đã không đáng ngại, nếu Đao ca không yên tâm, lát nữa rời thuyền có thể tìm một đại phu khác xem thử.”

Đao ca xua tay: “Ha, ta không có gì phải lo lắng cả, y thuật của Thiệu đại phu cao siêu như vậy, ta và ngươi còn kết giao bằng hữu. Sau này ngươi có chuyện gì, cứ việc tới tìm ta.”

Thiệu Thanh Viễn: “……”

“Được, vậy chúng ta xuống thuyền trước.”

“Được rồi, tạm biệt, có việc gì nhớ tới tìm ta.” Đao ca gật đầu, phất phất tay nhìn bọn họ xuống boong tàu.

Ba người Thiệu Thanh Viễn đi đến một quán trà dưới bến tàu, gặp Thiệu Văn đang chờ ở đó.

Mỗi ngày Thiệu Văn đều chờ ở chỗ này, lúc trước Thiệu Thanh Viễn đã nói qua với hắn, không chắc sau một ngày sẽ trở về.

Cho nên hắn vẫn luôn chờ ở quán trà này, bây giờ nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là bên cạnh Cố Vân Đông có thêm một tiểu cô nương.

La Kỳ sau khi xuống thuyền, cả người vô cùng khẩn trương, bản thân cũng vô cùng căng thẳng

Đây là lần đầu tiên cô bé ra thế giới bên ngoài, nên rất tò mò với tất cả mọi thứ, cũng tràn ngập sự đề phòng và bất an.

Cố Vân Đông kéo tay cô bé, vỗ nhẹ: “Không có việc gì, có ta ở đây.”

“Vâng.” La Kỳ hít sâu một hơi, cô bé nhìn Thiệu Văn một cái, lại lập tức cúi đầu.

“Đi thôi, về khách điếm trước rồi nói sau.” Thiệu Thanh Viễn nói.

Thiệu Văn gật đầu, vội vàng đưa xe ngựa tới.

Đồng Thủy Đào còn ở trong khách điếm, mấy người vừa đến khách điếm, lập tức kể lại ngắn gọn chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua.

Lúc này hai người Thiệu Văn mới biết đến thân phận của La Kỳ, Đồng Thủy Đào lập tức ôm vai tiểu cô nương, nói: “Muội không cần sợ, sau này ta có thể bảo vệ muội, muội đừng nhìn dáng vẻ nhu nhược của ta, thật ra sức lực ta rất lớn đó.”

“Cảm ơn Thủy Đào tỷ tỷ.” La Kỳ nói lời cảm tạ, nhưng đối với mấy chữ ‘sức lực rất lớn’ này cũng không có mấy khái niệm.

Sau khi cả nhóm ăn cơm nghỉ ngơi một lát, Cố Vân Đông dẫn theo Đồng Thủy Đào lên phố mua chút đồ dùng.

Nghe nói lúc trở về không thể đi qua huyện Bình Lăng, nói chung là phải đi đường bộ, cho nên ở đây mua thêm chút hải sản mang về.

La Kỳ không đi cùng, hiện tại cô bé còn có chút không thích ứng với bên ngoài, Cố Vân Đông cũng để cô bé ở lại khách điếm nghỉ ngơi.

Đợi đến khi cô và Đồng Thủy Đào bao lớn bao nhỏ trở về, trời cũng đã sầm tối.

Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ bắt đầu chuẩn bị xuất phát tới phủ thành Linh Châu.

Bạch Chi Ngôn đang ở phủ Linh Châu, thật sự không có thời gian trì hoãn.

Hơn nữa Cố Vân Đông cũng muốn đến phủ Linh Châu xem thử có tri phủ ở đây không, về chuyện của Thiệu Âm, còn phải hỏi hắn một chút mới được.

Huyện Bình Lăng còn cách phủ Linh Châu khoảng hai ngày đường, đường đi cũng không dễ dàng.

Đặc biệt là La Kỳ, tuổi còn nhỏ, lại vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, thân hình cũng gầy, sợ trên đường đi cô bé không chịu nổi, cho nên tốc độ cũng chậm lại.

Nhưng tiểu cô nương ngược lại rất kiên cường, không rên một tiếng, yên lặng đi theo sau Cố Vân Đông, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, bảo ăn cơm liền ăn cơm.

Dáng vẻ ngoan ngoãn lại cẩn thận như thế làm cho Cố Vân Đông nhìn thấy mà xót xa.

Xem ra, vẫn phải tìm cơ hội tâm sự với tiểu cô nương mới được.

Buổi chiều hai ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng đến phủ Linh Châu.

Thiệu Thanh Viễn tìm khách điếm nghỉ ngơi, sau đó mang theo Thiệu Văn đi đến y quán Huệ Dân cách đó không xa để tìm Bạch Chi Ngôn.

Còn Cố Vân Đông, thì gõ cửa phòng La Kỳ và Đồng Thủy Đào, kéo La Kỳ ngồi trước bàn, thở ra một hơi nói: “Chúng ta tâm sự nhé, được không?”

Bình Luận (0)
Comment