Chương 790: Mục tiêu nhỏ
La Kỳ lập tức trở nên khẩn trương, tay chân cũng không biết phải đặt nơi nào.
Cố Vân Đông khẽ thở dài, rót một ly trà nóng đưa cho cô bé, sau đó nói: “La Kỳ, muội không cần hoảng, ta cũng không ăn thịt người, ta chỉ muốn nói chuyện với muội mà thôi.”
“…… Nói, nói về chuyện gì ạ?”
“Nói chuyện của muội.” Cố Vân Đông nói: “La Kỳ, nếu ta đã đáp ứng với mẹ của muội sẽ chăm sóc cho muội thật tốt, thì nhất định ta sẽ làm được. Muội không cần sợ ta, cũng không cần phải lo lắng. Ta sẽ không đuổi muội đi, cũng sẽ không đánh đập muội. Cho nên nếu muội có điều gì muốn nói, có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra, được không?”
La Kỳ ngơ ngác nhìn cô, mím mím môi.
Cố Vân Đông biết cô bé chưa thể mở lòng, nhưng chuyện này cũng bình thường, tiểu cô nương chỉ là một đứa trẻ mới tám tuổi, chưa bao giờ rời khỏi đảo Lâm Tầm, lại mới vừa mất mẹ không nơi nương tựa, bảo cô bé sống tự do tự tại trước mặt một người mới quen mấy ngày trước cũng quá khó xử.
“Như vậy đi, lúc muội nhàn rỗi có thể suy nghĩ thử tương lai muội muốn làm gì.”
La Kỳ ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Muốn làm chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, ta sẽ dạy muội biết chữ, cái này là điều cơ bản nhất, đệ đệ và muội muội của ta đều phải biết chữ. Ngoại trừ điều này, muội muốn làm gì, chẳng hạn như thêu thùa, nấu ăn, trồng hoa, học y, học võ, ba trăm sáu mươi nghề, muội cảm thấy hứng thú với cái nào đều có thể tìm hiểu. Tương lai sau này muội học có thành tựu, thành thạo kỹ năng nghề nghiệp, đi đâu cũng không cần phải lo lắng, đúng không?”
Ánh mắt La Kỳ sáng rực lên, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, cô bé có chút hoài nghi chính mình nghe lầm.
Hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ nói, có, có thể học chữ?”
“Đúng vậy, muội muốn học không?”
La Kỳ vội vàng gật đầu: “Muốn ạ.”
Cố Vân Đông cười: “Muốn là được, vậy lúc chúng ta rảnh rỗi thì đọc sách biết chữ trước, thừa dịp trong khoảng thời gian này có thể suy nghĩ xem muội muốn học cái gì. Được không?”
La Kỳ suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu: “Muội, muội biết rồi, muội sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Không cần vội, chúng ta còn có việc ở phủ Linh Châu, đợi sau khi trở về, lúc đó có thể nói cho ta biết.”
Cô nghĩ, hiện giờ có chuyện làm, La Kỳ cũng không đến mức nơm nớp lo sợ như lúc trước.
Quả nhiên, chờ đến khi Cố Vân Đông lấy ra một quyển Tam Tự Kinh, La Kỳ có chút chờ mong nhìn nó.
Tiểu cô nương cũng nhận biết mấy chữ, trước kia Cổ Ngọc Văn cũng từng là tiểu thư của nhà quan, tuy rằng khi còn nhỏ đã lưu lạc tới đảo Lâm Tầm, nhưng cũng đã biết chút chữ.
Cố Vân Đông vừa cầm sách dạy cô bé, vừa chờ Thiệu Thanh Viễn trở về.
Quả nhiên, vì ham muốn đọc sách, cả người La Kỳ đều buông lỏng rất nhiều, gặp phải chỗ không hiểu cũng sẽ nhỏ giọng dò hỏi, dần dần lá gan cũng lớn lên.
Cố Vân Đông yên lòng, thấy Đồng Thủy Đào ở bên cạnh xem đến nóng lòng muốn thử, dáng vẻ muốn chính mình dạy, khóe miệng lập tức kéo lên, cô tránh ra để nàng ấy tới.
Hiện giờ Đồng Thủy Đào không chỉ một bụng kinh doanh, mà hiểu biết chữ nghĩa cũng không thành vấn đề, dạy La Kỳ cũng rất thoải mái.
Cố Vân Đông uống một ngụm trà, sau đó ra khỏi phòng, đi ra cửa khách điếm chờ Thiệu Thanh Viễn.
Cô vừa mới ra khỏi cửa, không ngờ nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viễn đang vội vàng trở về.
“Đã trở lại? Chàng có gặp được Bạch Chi Ngôn không?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, kéo cô vào trong khách điếm, tốc độ có chút nhanh.
“Chúng ta chuẩn bị đi, bây giờ lập tức đến Bạch gia.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Bây giờ? Làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Lúc này trời cũng đã khuya, cửa thành cũng sắp đóng.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Lúc ta đến y quán Huệ Dân, Bạch Chi Ngôn vừa nhận được tin của Bạch gia, Bạch gia hình như đã xảy ra chuyện gì đó, Bạch Chi Ngôn muốn nhanh chóng trở về.”
“Chuyện gấp như vậy sao? Vậy tri phủ bên kia làm sao bây giờ?”
Thiệu Thanh Viễn nói: “Ta có hỏi thăm qua, Tuân tri phủ vừa đi xuống huyện Bình An thị sát, tạm thời không ở phủ thành, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Cố Vân Đông: “……” Xem ra thân thế của Thiệu đại ca, lại phải dời về sau, thật đúng là biến đổi bất ngờ.
Cũng may bọn họ cũng vừa mới đến khách điếm, phần lớn đồ đạc cũng chưa lấy ra, hiện giờ sửa sang lại một chút, mười lăm phút sau là có thể chuẩn bị xuất phát.
La Kỳ bỏ cuốn Tam Tự Kinh trong ngực, sau đó cũng vội vã lên xe ngựa.
Thiệu Thanh Viễn và Bạch Chi Ngôn đã thương lượng với nhau, trực tiếp tập hợp ở cửa thành.
Cũng may bọn họ tới kịp, sau khi bọn họ ra khỏi cửa thành một lát, cửa thành liền đóng.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Bạch Chi Ngôn nói xin lỗi với Cố Vân Đông: “Ta thật sự xin lỗi, trong nhà có việc gấp, ta không yên lòng nên chỉ có thể lên đường trong đêm, làm các ngươi cũng bị liên luỵ theo.”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Bạch công tử quá lời, vốn dĩ là chúng ta trì hoãn chuyến đi của ngươi, bằng không lúc này cũng đã tới Bạch gia rồi. Chẳng qua hiện tại lên đường như vậy, thân thể Bạch công tử không có việc gì chứ?”
“Không có gì đáng ngại, cũng chỉ có mấy ngày mà thôi, rất nhanh sẽ đến.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mấy người cũng không khách sáo nữa, xe ngựa nhanh chóng chạy về hướng Bạch gia.
Xe ngựa của Bạch Chi Ngôn vẫn vậy, có một người đánh xe và một gã sai vặt.
Lúc này nhóm người Chu Hán không đi theo nữa, nghe nói có việc ở phủ thành.
Cố Vân Đông sau này mới biết được, người đánh xe ngựa và gã sai vặt đều có chút võ công.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau tăng tốc dưới ánh hoàng hôn, người đánh xe bên Cố Vân Đông là Thiệu Văn, bởi vì có thêm La Kỳ nên trong xe ngựa có chút nhiều người, vì vậy Thiệu Thanh Viễn lên xe ngựa của Bạch Chi Ngôn.
Trong xe chỉ còn lại có ba người Cố Vân Đông, nhìn La Kỳ loạng choạng, Cố Vân Đông đè cô bé nằm xuống, để cô bé ngủ trước.
Quả thật La Kỳ cũng rất mệt, ngoan ngoãn đắp chăn.
Đồng Thủy Đào thấy tiểu cô nương ngủ rồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi cô: “Tiểu thư, người nói xem Bạch gia đã xảy ra chuyện gì? Lúc này chúng ta tới có được không?”
“Nếu Bạch Chi Ngôn không nói gì, vậy chuyện hẳn cũng không quan trọng, cứ tới trước xem thử. Nếu không tiện, chúng ta tạm thời không tới Bạch phủ là được.”
Đồng Thủy Đào gật gật đầu.
Nhưng mà, tuy nói là như vậy, đợi đến hai ngày sau tới nơi, Cố Vân Đông mới phát hiện, ý định không tới Bạch phủ dường như không quá hợp lý.
Nhìn thấy xe ngựa Bạch Chi Ngôn ở phía trước càng đi càng lệch, khoảng cách tới thị trấn càng ngày càng xa, Cố Vân Đông không nhịn được nhìn ra bên ngoài xem xét.
Ở bên ngoài đừng nói đến bóng người, ngay cả một tòa nhà cũng không có.
Nhưng xe ngựa vẫn không dừng lại, lại chạy thêm nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại trước một mảnh rừng rậm rạp.
Cố Vân Đông xuống xe ngựa, ngước nhìn cánh rừng trước mặt, “……” Đừng nói với cô, chỗ ở của thần y trong truyền thuyết, đang ở trong căn nhà nhỏ trên cây trong rừng này nha.
Trong lòng cô thầm mắng một tiếng, Bạch Chi Ngôn đã bước tới phía trước.
Đi hai ngày đường, sắc mặt của hắn thoạt nhìn có chút kém, nhưng cũng may người không có vấn đề gì.
Hắn đến trước mặt bọn họ, nói: “Chúng ta phải vào rừng, nhưng xe ngựa quá lớn không dễ đi vào, nên lát nữa để Hà thúc dắt đến thôn trang bên kia nuôi dưỡng, trên xe ngựa có đồ gì quan trọng đều lấy xuống trước đi.”