Chương 791: Cây biết di chuyển?
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay của Bạch Chi Ngôn, quả thực nhìn thấy loáng thoáng có một căn nhà ở phía xa.
Ở một nơi hẻo lánh như vậy, chỉ có một căn nhà, trông cũng quá hoang vắng.
Trong lúc nói chuyện, gã sai vặt vẫn luôn đi theo Bạch Chi Ngôn bước tới, hắn đã sắp xếp đồ đạc trong xe ngựa của bọn họ, dùng đòn gánh, bên trái một cái rương, bên phải một cái túi lớn, trên lưng còn có một túi nải lớn gần như che đi hơn phân nửa cơ thể hắn
Xem đòn gánh kia cong xuống, cái rương và cái túi thoạt nhìn cũng không nhẹ.
Đồng Thủy Đào nhìn thấy, đột nhiên nhíu mắt lại, bắt đầu xắn tay áo nóng lòng muốn thử.
Xét về sức lực, nàng cũng chưa từng thua.
Vì thế nàng cũng trèo lên xe ngựa, lấy hết túi này đến túi khác mà Thiệu Văn đang thu dọn, đặt chúng trong rương, sau đó bắt đầu buộc chặt dây thừng.
Cố Vân Đông thấy vậy, mí mắt giật giật, ngăn nàng lại: “Đồ chúng ta muốn lấy không nhiều lắm, những đồ khô này để ở trong xe ngựa đi, muội không cần thiết phải mang hết theo.”
Dứt lời, cô chỉ lấy mấy tay nải: “Mang mấy cái này đi là được.”
Đồng Thủy Đào nghiêng đầu, có chút hồ nghi nhíu mày, hành lý bọn họ …… hóa ra chỉ có một chút như vậy sao?
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời, xem như cái gì cũng không biết.
Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn mang theo hai tay nải lớn, đi theo Bạch Chi Ngôn về phía trước.
Cố Vân Đông dắt tay La Kỳ, tiểu cô nương đi đến một nơi xa lạ còn có chút bất an, nắm chặt tay cô.
Bạch Chi Ngôn đi ở phía trước, Thiệu Thanh Viễn theo ở phía sau.
Vừa đi, Bạch Chi Ngôn vừa nói với mấy người phía sau: “Các ngươi đi theo phía sau ta, đừng đi sai, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Vân Đông sững người, yên lặng gật đầu.
Mọi người đi được một đoạn đường, Cố Vân Đông quay đầu nhìn lại, tinh ý phát hiện cảnh tượng phía sau có chút khác thường.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau, hắn gật đầu, hiển nhiên đã sớm phát hiện.
Cố Vân Đông nghĩ thầm, đây là…… Ngũ hành bát quái sao? Cây có thể di chuyển?
Chẳng trách Bạch Chi Ngôn bảo bọn họ cẩn thận đi theo, chẳng trách người ngoài không vào được chỗ ở của thần y, thì ra cho dù đã biết chỗ, muốn tìm đến cũng không dễ dàng.
Bạch Chi Ngôn đã quen với con đường này, bởi vậy ngược lại không tốn sức.
Sau khi đi khoảng hai khắc, Bạch Chi Ngôn cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ, bất động nhìn phương xa.
Mấy người Cố Vân Đông đi theo tới, ngay sau đó, ngạc nhiên nhìn phía trước.
Đây là……
Nơi này hóa ra là bờ biển, đi ra khỏi rừng là một mảnh đá ngầm lớn, sóng biển đánh vào đá ngầm, từng đợt từng đợt, trông vô cùng tráng lệ.
Cho nên, ngôi nhà ở đâu?
“Bạch phủ, ở nơi nào?” Cũng không đến mức ở đáy biển phải không?
Bạch Chi Ngôn giơ tay, chỉ chỉ phía trước.
Cố Vân Đông híp mắt nhìn lại, mới phát hiện cách đó không xa lại có một hòn đảo nhỏ.
Bờ biển dưới chân cô, hình bán nguyệt bao quanh hòn đảo nhỏ kia. Nói cách khác, hòn đảo này vừa vặn bị cánh rừng kỳ lạ này che khuất, chỉ cần không có người đi qua cánh rừng này, cũng rất khó phát hiện được đảo nhỏ này.
Cho nên, Bạch phủ ở trên hòn đảo này?
Con ngươi Cố Vân Đông hơi tỏa sáng, đột nhiên rất muốn đi xem.
Bạch Chi Ngôn: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta lập tức quay lại.”
Hắn nói xong, nhanh chóng đi sang bên cạnh. Bóng lưng trong nháy mắt biến mất trong rừng cây, rất nhanh ngay cả tiếng vang cũng không còn.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, không nói gì, an tâm chờ đợi.
Một lát sau, hai người đột nhiên cảm thấy hình như có tiếng động.
Bọn họ dừng lại, nhìn theo hướng âm thanh, sau đó lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin, cách đó không xa có cây cầu đang chậm rãi dâng lên …… Cây cầu??
Nó thực sự là một cây cầu?
Dù cho Cố Vân Đông ở hiện đại thấy rất nhiều công nghệ cao, nhưng giờ khắc này nhìn thấy cây cầu này, vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Cây cầu được nâng lên, trực tiếp nối giữa bờ biển và đảo nhỏ phía đối diện.
Cố Vân Đông tấm tắc khen ngợi: “Bạch gia, hình như rất lợi hại.”
“Bạch gia nhiều đời làm nghề y, y quán Huệ Dân trải rộng khắp triều Đại Tấn, dạy dỗ ra biết bao nhiêu đại phu, đương nhiên cũng không đơn giản.”
Cố Vân Đông liếc hắn một cái: “Hình như chàng rất cao hứng?”
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười, hắn đã sớm biết được một chút chuyện của Bạch gia từ chỗ Tống Đức Giang.
Hắn có khát vọng với nghề y, cũng thích nó, nên đương nhiên cũng sinh lòng khát khao với thần y trong lời đồn. Nếu có thể được ông chỉ dẫn từng chút một, hoặc nhìn qua sách y thuật của ông ấy, đối với Thiệu Thanh Viễn mà nói, tuyệt đối là được lợi không ít.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bạch Chi Ngôn đã quay lại.
Hắn nhìn bọn họ nói: “Đi thôi.”
Vẫn là hắn đi đầu, không bao lâu đã bước lên cầu.
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn xuống, cây cầu này còn rất chắc chắn.
Suốt quãng đường không ai nói chuyện, mọi người đi thẳng đến đầu cầu bên kia.
Sau khi lên bờ, Bạch Chi Ngôn dẫn bọn họ đi vòng quanh một lúc, lúc này mới dừng lại trước một cánh cổng lớn.
Bạch Chi Ngôn tiến lên gõ cửa, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, một lát sau, cánh cửa mở ra, khuôn mặt người gác cổng bên trong trở nên vui vẻ khi nhìn thấy Bạch Chi Ngôn: “Chi Ngôn thiếu gia, ngài đã trở lại.”
Bạch Chi Ngôn gật đầu, dẫn nhóm người Cố Vân Đông vào trong.
Bạch phủ rất lớn, từ cổng lớn đến tiền sảnh, đi cũng mất vài phút.
Hẳn hạ nhân đã báo cho người bên trong phủ, chờ đến khi nhóm người Cố Vân Đông đứng ngoài tiền sảnh, đã nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói rất lớn.
“Là Chi Ngôn đã trở lại?”
Giọng nói còn chưa dứt, vài người bên trong vội vàng đi ra.
Người đi đầu là người đàn ông gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất có tinh thần, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ trông vô cùng hiền lành.
Phía sau là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Bốn người đi ra, gặp Bạch Chi Ngôn trước, ngay sau đó lập tức nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên khom người về phía bọn họ: “Hai vị chính là Thiệu công tử và Cố cô nương đúng không? Bạch mỗ đa tạ hai vị đã nhiều lần ra tay tương trợ cho Bạch gia.”
Hai người Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, vội lùi ra sau hai bước: “Bạch lão gia không cần phải như vậy.”
Bạch Chi Ngôn giới thiệu: “Đây là cha mẹ ta. Hai vị này là đại ca và đại tẩu của ta, cũng là cha mẹ của Bạch Dương và Bạch Nguyệt.”
Cặp đôi trẻ tuổi cũng tiến lên, nói lời cảm tạ với Cố Vân Đông: “Lúc trước, Bạch Dương ở phủ Khánh An thiếu chút nữa bị bắt cóc, nếu không phải Cố cô nương ra tay cứu người, có lẽ cả đời này vợ chồng chúng ta cũng không thể gặp lại hài tử.”
Nói ra thì quan hệ giữa Cố Vân Đông và nhà họ Bạch thực sự không hề cạn.
Lúc trên đường chạy nạn cũng từng trợ giúp Cao Phong giải quyết một lưu dân.
Sau đó lại cứu Bạch Dương, cũng quen biết với Tống Đức Giang, thuật lại lời nhắn của Tần Văn Tranh cho hắn, lúc này Tống Đức Giang mới trở về Thái Y Viện.
Cách đây không lâu, Bạch Chi Ngôn gặp phải nguy hiểm nên đã dùng Bạch Mộc Tử của Cố Vân Đông để cứu mạng hắn.
Nếu không phải vì những sự cố liên quan, Bạch gia cũng sẽ không để cho mấy người Cố Vân Đông đi vào nhà Bạch gia.