Chương 792: Bạch gia xảy ra chuyện gì
Người Bạch gia nói đến những việc này, vẫn còn có chút xúc động.
Đối bọn họ mà nói, hai người Thiệu Thanh Viễn chính là ân nhân, nên khi họ tới Bạch phủ đương nhiên phải được nhận đãi ngộ tốt nhất.
Nhìn thấy bọn họ đi đường mệt mỏi, Bạch phu nhân vội nói: “Phòng cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thiệu công tử và Thiệu phu nhân vì chuyện của nhà ta đã phải đi mấy ngày đường, cũng nên nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày khác chúng ta lại nói.”
“Đúng vậy đúng vậy, sắc trời cũng không còn sớm, mấy vị đi nghỉ ngơi trước, có yêu cầu gì cứ việc nói, cứ xem nơi này như nhà của mình, không cần khách khí.” Bạch lão gia cũng cười nói.
Có thể nhìn ra được, vị Bạch lão gia này dường như có chút thật thà chất phác.
Ngược lại không quá giống với Bạch Chi Ngôn, cũng có chút khác so với tưởng tượng.
Cố Vân Đông thực sự có chút mệt mỏi, vì vậy cũng không hề khách khí, để Bạch Chi Ngôn dẫn đến Long Quỳ Viện để nghỉ ngơi.
Nghe thấy Long Quỳ Viện, khóe miệng Cố Vân Đông có chút run rẩy.
Y dược thế gia không hổ là y dược thế gia, ngay cả tên sân cũng là dược liệu.
Bạch Chi Ngôn dẫn người đến trước cửa viện, không đi vào, chỉ nói: “Long Quỳ Viện có Phùng ma ma ở đây, có yêu cầu gì cứ tìm Phùng ma ma là được. Bên này đều có nha hoàn hầu hạ, nếu không quen viện có quá nhiều người, cũng có thể cho bọn họ rời đi. Cơm chiều ta sẽ cho người đưa tới đây, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta lại dẫn các ngươi đi dạo phủ.”
“Được, đa tạ.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.
Bạch Chi Ngôn lại cẩn thận dặn dò Phùng ma ma một số việc, lúc này mới cáo từ rời đi.
Hắn trở lại tiền sảnh, quả nhiên, mấy người Bạch lão gia vẫn đang chờ hắn.
Vẻ mặt Bạch Chi Ngôn trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, hắn đến trước mặt Bạch lão gia hỏi: “Cha, rốt cuộc trên đảo đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi con trở về như vậy. Còn nữa, ông nội đâu? Sao nãy giờ con vẫn chưa thấy ông ấy?”
Bạch lão gia thở dài một hơi, hơi nhíu mày nói: “Có kẻ lẻn lên đảo.”
Bạch Chi Ngôn sững người: “Cha, cha nói cái gì?”
“Không biết là người nào biết được cách lên đảo, lén lút vào đảo, cũng không kinh động đến chúng ta. Người duy nhất bị kinh động, chính là nhị thẩm của con, thế cho nên bệnh của nhị thẩm tái phát sớm. Bây giờ ông nội và nhị thúc của con đều đang ở Đương Quy Viện, xem bệnh cho nhị thẩm của con.”
Sắc mặc Bạch Chi Ngôn thay đổi: “Người kia lén lên đảo với mục đích gì?”
Bạch phu nhân lắc đầu: “Ta cũng không biết, người duy nhất gặp qua hắn chính là nhị thẩm của con, nhưng con cũng biết, một khi nhị thẩm phát bệnh, những chuyện trước khi phát bệnh đều không nhớ được, cho nên……”
Kỳ thật Bạch phủ cũng không nhất định phải bảo trì thần bí như vậy, đương nhiên cũng có người biết vị trí của Bạch phủ, nhưng bọn họ đều là người đáng tin cậy.
Huống hồ, ngay cả khi biết vị trí của Bạch phủ, nếu không biết đường đi như thế nào, cũng sẽ bị lạc trong cánh rừng rậm kia.
Giống như Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, cho dù hiện tại đang ở trên đảo, nhưng để bọn họ đi vào rừng một lần nữa, e rằng cũng không đi vào được. Không phải tất cả mọi người đều hiểu Ngũ Hành Bát Quái Trận, người chỉ đi một hai lần liền ghi nhớ, trừ phi đã từng nghiên cứu kỹ càng về trận pháp này.
Mà người biết vị trí của Bạch phủ lại tinh thông trận pháp, thật sự càng ngày càng ít người.
“Chi Ngôn, đệ luôn luôn thông tuệ, đệ có ý tưởng gì không?” Người nói là cha của Bạch Dương, cũng là đại ca của Bạch Chi Ngôn, Bạch Chi Châm.
Hắn và cha của hắn, Bạch đại lão gia ngược lại có vài phần tương tự, ngữ khí cũng mang theo tia thật thà.
Bạch Chi Ngôn rũ mắt suy nghĩ: “Nhị thẩm và người kia gặp nhau ở đâu, con muốn tới đó xem thử.”
Bạch nhị thẩm gặp người kia ở trong sân Đương Quy Viện.
Đáng tiếc, việc này cũng đã qua mấy ngày, cũng không có manh mối nào khác.
Cho dù là Bạch Chi Ngôn cũng không thể nhìn ra chút gì, hiện giờ việc có thể làm chỉ là tăng cường hộ vệ trong phủ, sau đó để cho Bạch nhị thúc thay đổi ngũ hành bát quái trận ngoài rừng.
Trận pháp trong rừng kia là do Bạch nhị thúc làm ra.
Chỉ là hiện giờ tình trạng của Bạch nhị thẩm không tốt lắm, Bạch nhị thúc thật sự không có tâm tư kia, cho nên mấy ngày nay chờ bệnh tình của nhị thẩm ổn định lại rồi mới đi.
Mấy người Cố Vân Đông không biết những việc đã xảy ra với Bạch gia, quả thật bọn họ chạy mấy ngày đường mệt đến phát hoảng, cơm nước xong liền đi nghỉ ngơi sớm.
Đợi đến ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Bạch Chi Ngôn đã tới.
Cùng đi với hắn, còn có một vị nhìn tuổi không lớn nhưng ánh mắt có chút tang thương, khí chất lại có vẻ là một ông lão tiên phong đạo cốt.
(*Tiên phong đạo cốt: Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục)
Cũng không tính là một ông lão, nhìn dáng dấp cũng chỉ hơn năm mươi tuổi.
Cố Vân Đông nghĩ, đây hẳn là người đứng đầu chân chính của Bạch gia, ông nội của Bạch Chi Ngôn, thần y Bạch Ung.
Quả nhiên, Bạch Chi Ngôn giới thiệu: “Đây là ông nội của ta, ông nội đã sớm muốn gặp các ngươi, nhưng hôm qua có việc nên trì hoãn.”
Bạch lão gia gật đầu với hai người, thần sắc coi như ổn định.
Chỉ là tầm mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng trên người Thiệu Thanh Viễn, đột nhiên há miệng cười ha ha một tiếng.
Cố Vân Đông: “……” Ai u, tim của ta. Có thể đừng đột ngột như vậy không, cô có chút không chịu nổi.
“Ngươi chính là Thiệu tiểu tử mà Tống Đức Giang nói? Ha ha ha, quả nhiên là nhân tài tuấn tú, thân thể rắn chắc, sắc mặt hồng hào, tóc dày, môi đỏ, răng trắng, là một thanh niên cường tráng. Không tồi không tồi, còn tốt hơn tưởng tượng của ta một chút.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, tóc dày là cái quỷ gì?
Bạch Chi Ngôn nhịn không được xoa xoa trán, cười cười xin lỗi hai người.
Không còn cách nào, tính tình của ông nội là vậy, thói quen nghề nghiệp, nhìn người đầu tiên đều đánh giá sắc mặt người khác trước.
Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi, căng thẳng gật đầu với Bạch lão gia.
Bạch lão gia vẫn còn nhìn hắn, vừa nhìn vừa gật đầu.
Cố Vân Đông thấy có gì đó không đúng, vội vàng chắn trước mặt hắn, cười nói với Bạch lão gia: “Bạch thần y, ta là Cố Vân Đông, là thê tử của Thiệu Thanh Viễn.”
Ánh mắt Bạch lão gia dừng trên mặt cô, sau đó lại cười ha ha: “Không tồi, thân thể rắn chắc, sắc mặt hồng hào, tóc dày, môi đỏ, răng trắng, cơ thể rất khỏe mạnh.”
Cố Vân Đông nhịn không được ngước nhìn trời, vốn từ vựng của ông ấy…… Có thể nhiều thêm một chút không?
Đánh giá của cô và Thiệu đại ca có gì khác nhau??
Bạch lão gia tỏ vẻ, thật ra là có.
Vì thế hắn bỏ thêm một câu: “Nhưng phải chú ý tiết chế, tuy nói tuổi còn trẻ, chuyện phòng the vẫn không nên quá nhiều.”
Bạch Chi Ngôn sửng sốt, vội vàng kéo kéo tay áo ông, ông nội không nên nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Mặt Cố Vân Đông đỏ bừng, cho dù da mặt cô có dày cũng không ngăn được, vội vàng trốn sau lưng Thiệu Thanh Viễn, còn hung hăng duỗi tay nhéo eo hắn, đều do hắn.
Lỗ tai của Thiệu Thanh Viễn cũng không khỏi đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Lão gia, ngài đến đây ngồi một lát trước đi.”
Bạch lão gia gật gật đầu: “Đúng vậy, vào trong ngồi trước.”
Ông vừa nói vừa hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Ta nghe nói ngươi rất có thiên phú trong phương diện học y, vừa mới tiếp xúc được hai năm, có rất nhiều ý tưởng phải không?”