Chương 793: Đến nhà kho
Thiệu Thanh Viễn mặt không thay đổi gật đầu: “Vâng.”
Bạch lão gia bị hắn trực tiếp trả lời như thế thì nghẹn một chút: “Ngươi còn rất không khiêm tốn, vậy vừa lúc, ta sẽ kiểm tra ngươi. Nếu ta bị phong hàn, buồn nôn, còn tiêu chảy, đi ngoài ra máu, thì nên……”
Bạch Chi Ngôn lại giơ tay kéo ông ấy: “Ông nội, Thiệu công tử là khách, ông đừng xem hắn là đồ đệ của mình, vừa tới đã kiểm tra người ta.”
Bạch lão gia phất phất tay: “Tiểu hài tử nhà ngươi không hiểu, ngươi lại không có hứng thú với y thuật, đừng quấy rầy chúng ta giao lưu trao đổi, Thiệu tiểu tử, ngươi nhanh trả lời đi, nên chẩn đoán và dùng thuốc như thế nào.”
Bạch Chi Ngôn xoa xoa trán, trông dáng vẻ vô cùng bất lực.
Hắn không ngăn được ông ấy, chỉ có thể nói với Cố Vân Đông, cùng nhau đi theo sau: “Ông nội ta là một người si mê y thuật, ông ấy thích nhất là đại phụ có thiên phú học y, một khi đã nói chuyện sẽ không dừng lại được. Đã vậy trong nhà ta ngoại trừ nhị thúc ra, cha ta và đại ca ta đều không theo nghề này, ta cũng không thích, chuyện này…… Ngươi đừng để ý.”
Cố Vân Đông vừa rồi bị nói đến chuyện phòng the còn có chút ngượng ngùng, lúc này cũng khá hơn nhiều, nghe vậy ho nhẹ một tiếng nói: “Không có việc gì, vừa lúc phu quân ta cũng có thể học chút bản lĩnh từ ông nội ngươi, ta cầu còn không được.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào nhà chính.
Bạch lão gia và Thiệu Thanh Viễn trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí càng nói càng hăng say, càng nói càng không dừng được.
Cố Vân Đông và Bạch Chi Ngôn ngồi bên cạnh, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Thiệu Thanh Viễn cắt ngang lời nói khoe khoang của Bạch lão gia để ông ấy miễn cưỡng dừng lại, nói đến chuyện Bạch Mộc Tử.
“Lần này tới chủ yếu là vì Bạch Mộc Tử, bệnh của nhạc mẫu ta cần phải có vị thuốc Bạch Mộc Tử này mới có thể chữa khỏi, cho nên mạo muội đến thăm hỏi.”
Bạch lão gia cũng không để bụng: “Những chuyện trước đó ta đều đã biết, vốn dĩ nên đưa cho các ngươi, là cháu trai ta dùng Bạch Mộc Tử của các ngươi trước, vốn chúng ta nên nói tiếng xin lỗi.”
Nói xong ông đứng lên: “Ta thấy các ngươi trong lòng cũng sốt ruột, không bằng như vậy đi, bây giờ ta dẫn các ngươi đến nhà kho xem một chút, đưa Bạch Mộc Tử cho các ngươi. Trong nhà kho còn có mấy quyển sách y, ngươi lấy về xem một chút, sau đó ở lại phủ thêm vài ngày, chúng ta nói chuyện thêm, thế nào?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn Cố Vân Đông, cô có chút do dự: “Chúng ta cũng đến nhà kho sao?” Việc này không tốt lắm.
Nhưng Bạch lão gia lại cảm thấy không sao cả: “Không có việc gì, trong nhà kho kia đều là dược liệu, cũng không đồ gì quý giá.”
Cố Vân Đông thở dài, Bạch Mộc Tử, còn không quý giá sao??
Cuối cùng cô để Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn ở lại Long Quỳ Viện chăm sóc cho La Kỳ, còn mình và Thiệu Thanh Viễn đi theo.
Mọi người đi đến phía nhà kho, Bạch phủ rất lớn, gần như vây hòn đảo to như vậy vào trong tường thành Bạch phủ.
Bạch phủ có mấy nhà kho, nhà kho chứa Bạch Mộc Tử nằm ở phía tây, bên kia có một ngọn núi, là núi thật.
Nhưng không cao lắm, trên núi trồng phần lớn đều là dược liệu, trong đó có một ít loại vô cùng quý giá.
Thiệu Thanh Viễn vừa đi đường vừa nhìn ngắm, Cố Vân Đông cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của hắn.
Cuối cùng mọi người dừng trước một sơn động, Bạch lão gia nhìn về phía Cố Vân Đông, cười tủm tỉm: “Nghe nói chìa khóa kia của ta ở trong tay ngươi?”
Cố Vân Đông ngẩn người, lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng đưa ngọc bội ra.
Bạch lão gia nhìn ngọc bội trong tay cô, ánh mắt hơi phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài, dẫn mọi người đi vào một cửa đá, lại đi vào trong một đoạn, cuối cùng ngừng lại trước cửa ngọc.
Bên cạnh cửa ngọc có một lỗ khóa, Bạch lão gia tử cắm ngọc bội kia vào, nhẹ nhàng xoay hai lần.
Bên tai Cố Vân Đông truyền đến âm thanh lách cách, cô cho rằng cửa sắp mở. Không ngờ Bạch lão gia tử lại lấy ngọc bội ra, ngay sau đó đi đến chỗ khác, lại cắm vào xoay hai lần.
Cố Vân Đông chậc chậc hai tiếng, thật đúng là phức tạp.
Thiết kế cơ quan khóa phức tap như vậy, lại còn dám nói đồ bên trong không có gì quý giá?
Vậy nếu đồ vật quý giá, không biết ông ấy muốn bao nhiêu chiếc chìa khóa mới có thể mở ra?
Cố Vân Đông còn đang suy nghĩ, cửa ngọc trước mặt đã truyền đến tiếng ‘cạch cạch cạch’, ngay sau đó cửa ngọc chuyển động, lộ ra một con đường bên trong.
“Đi thôi.” Bạch lão gia tử đi vào trước.
Sau đó, Cố Vân Đông nhìn ông hít một hơi thật sâu: “A, đã hai năm chưa vào…… Phốc, khụ khụ, khụ khụ.”
Cố Vân Đông: “……” Không được cười, như vậy là không tôn trọng lão nhân gia, bình tĩnh.
Cô nghiêm mặt, ngước nhìn bên trong nhà kho.
Cửa ngọc này quả thật giống như Tống Đức Giang nói, hơi thấp, lúc bọn họ vào cửa đều phải hơi cúi người, nhưng khi vào lại rộng hơn rất nhiều.
Bạch lão gia tử làm như vừa rồi không ho khan, đi vào bên trong.
Không bao lâu sau, dừng trước một cái rương.
Ông khom lưng lấy ra một cái hộp tinh xảo trong rương, xoay người đưa cho Thiệu Thanh Viễn đứng phía sau ông: “Trong này là Bạch Mộc Tử, ngươi xem thử đi.”
Thiệu Thanh Viễn mở ra, con ngươi lập tức sáng ngời, đúng là nó, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn cái lần trước lấy từ Nghiêm gia.
Hắn mỉm cười nhìn Cố Vân Đông, đưa hộp cho cô: “Nàng cất đi.”
Chờ đến khi Cố Vân Đông nhận lấy, Bạch lão gia tử mới tiếp tục nói: “Các ngươi có ơn với Bạch gia ta, một gốc cây Bạch Mộc Tử quả thật không có cách nào biểu đạt hết lòng biết ơn của ta. Trong nhà kho này đều là dược liệu, cũng là những thứ ta cất chứa nhiều năm, các ngươi nhìn xem, nếu có nhu cầu gì cứ việc nói với ta.”
Cố Vân Đông không biết dược liệu, nên chỉ có mình Thiệu Thanh Viễn đi xem.
Thiệu Thanh Viễn cũng không khách khí, nhìn quanh bên trong nhà kho một vòng, trong lòng liền có tính toán.
Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn hắn, cũng không cần Thiệu Thanh Viễn nói, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn đã đoán được hắn vừa ý với mấy thứ nào, lập tức cười.
Ngược lại hắn không có lòng tham, phẩm chất và tài năng học hỏi đều không tồi, đáng tiếc, gần đây mới bắt đầu học y.
Nếu tiếp xúc với y thuật sớm hơn vài năm, e rằng bây giờ đã có thành tựu phi phàm.
Cuối cùng, Thiệu Thanh Viễn chọn giữ lại hai cây dược liệu vô cùng hiếm thấy, khó có được.
Bạch lão gia tử thấy thế, trầm mặc một lát, sau đó xoay người lấy ra một củ nhân sâm tám trăm năm trong chiếc hộp đặc biệt ở nhà kho, đưa cho hắn.
Điều này làm cho Bạch Chi Ngôn đứng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc.
Không chỉ vậy, Bạch lão gia tử còn cầm mấy quyển y thư trên giá đưa cho hắn.
Một chuyến đến nhà kho này, có thể coi là thắng lợi trở về.
Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp.
Cố Vân Đông đã nóng lòng muốn trở về, nhanh chóng đưa Bạch Mộc Tử cho mẹ, để cho bà sớm ngày hồi phục.
Nhưng mà, Bạch lão gia tử vô cùng thích Thiệu Thanh Viễn, lôi kéo hắn căn bản không muốn cho hắn đi, hận không thể đem toàn bộ kinh nghiệm của mình cho hắn, mấy lần nói muốn thu Thiệu Thanh Viễn làm đồ đệ.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn còn phải suy nghĩ, dù sao nếu nhận sư phụ này, hắn sợ là thật sự không thể đi được.
Dù hắn không đồng ý, mỗi ngày Bạch lão gia vẫn kéo hắn bàn luận về y thuật.
Cố Vân Đông biết hắn thích, cũng biết đây là cơ hội khó gặp, đương nhiên sẽ không ngăn cản, thậm chí hận không thể để huynh ấy học hết y thuật của Bạch lão gia.