Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794. Nhị Phu Nhân Rơi Xuống Nước

Chương 794. Nhị phu nhân rơi xuống nước Chương 794. Nhị phu nhân rơi xuống nước

Chương 794: Nhị phu nhân rơi xuống nước

Vào lúc Thiệu Thanh Viễn đi theo Bạch lão gia học y, Cố Vân Đông làm chút đồ ăn ngon đưa cho bọn họ.

Bạch lão gia tử rất thích món ăn cô làm, không chỉ một ngày muốn ăn ba bữa, còn muốn thêm trà chiều và ăn khuya.

Cố Vân Đông muốn trợn trắng mắt, ông ấy cũng là một thần y, chẳng lẽ không biết ăn uống quá độ sẽ không tốt sao?

Cũng chỉ có Thiệu Thanh Viễn đau lòng cho cô, không cho cô bận rộn.

Phu nhân của Bạch Chi Châm là Ông thị rất thích cô, Cố Vân Đông đã cứu Bạch Dương, nàng cũng không ít lần nghe Bạch Dương nhắc đến chuyện của Cố Vân Đông, hơn nữa hai người cũng trạc tuổi nhau, cho nên nàng thường xuyên tới tìm cô.

Hôm sau, Ông thị dẫn Cố Vân Đông đi dạo Bạch phủ, nhưng mà Bạch phủ quá lớn, các nàng đi một ngày cũng chưa hết.

Ông thị rất ít khi rời đảo, cho dù có ra ngoài cũng chỉ đi một vài nơi, nơi xa nhất cũng là phủ Linh Châu mà thôi, còn không bằng nơi xa mà con gái nàng đi.

Bởi vậy nàng rất thích nghe Cố Vân Đông nói về phong tục tập quán các nơi.

“Có cơ hội, ta cũng muốn đi xem thử.”

Cố Vân Đông nhìn thấy ánh mắt khao khát của nàng, trong lòng cũng biết nàng ấy luôn đi theo đại phu nhân của Bạch gia quản lý Bạch phủ to lớn như vậy, e rằng không có gì thời gian, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Nói đến đây, ta vẫn chưa thấy Bạch Dương và Bạch Nguyệt, bọn chúng đang ở đâu?”

“Đi nhà ngoại rồi.” Ông thị nói: “Hai tiểu gia hỏa thấy ở trên đảo quá chán, hơn nữa cha mẹ ta nhớ bọn chúng, nên đón bọn chúng qua đó ở một thời gian.”

Nhà mẹ đẻ của Ông thị ở phủ Linh Châu, ngược lại không xa lắm.

Cố Vân Đông và Ông thị nói chuyện với nhau rất hợp, nhưng Ông thị không thể lúc nào cũng bồi cô, việc trong tay nàng ấy cũng không ít.

Cố Vân Đông ở chung với nàng hai ngày, sau đó tự mình ra ngoài đi dạo.

Có Phùng ma ma đi theo, cho dù Bạch phủ này rộng, cô cũng không đến mức lạc đường.

Cố Vân Đông bước đi chậm rãi, thành thật mà nói, lúc trước gánh nặng trên người cô không nhẹ, hết chuyện này đến chuyện khác lần lượt xảy ra, thật khó có được thời gian nhàn rỗi, để cô không màng việc gì mà giết thời gian.

Nhàn hạ thoải mái như vậy, cô còn có chút không quen.

Nhưng Bạch phủ, thật sự rất thích hợp với cuộc sống nhàn nhã như vậy.

Chỉ là nàng vừa mới nghĩ vậy, bên tai lại chợt truyền đến một tiếng hét chói tai.

“Cứu mạng, cứu mạng, Nhị phu nhân rơi xuống nước, người đâu mau tới đây.”

Cố Vân Đông giật mình, không nói hai lời vội vàng chạy tới nơi phát ra giọng nói đó.

Càng đến gần cô mới phát hiện bên này có một cái hồ, hồ nước hơi sâu, một nha hoàn đang đứng bên bờ hoảng sợ gọi to.

Cố Vân Đông thăm dò tình hình, nhìn thấy đôi tay đang vùng vẫy tuyệt vọng trên mặt hồ.

“Cứu mạng, ai đó tới cứu, cứu Nhị phu nhân với.” Nha hoàn kia kêu đến nước mắt giàn giụa, cả người run bần bật.

Cố Vân Đông chau mày, Nhị phu nhân?

Nàng nhanh chóng cởi áo khoác trên người xuống, cởi giày sau đó lập tức lao về phía trước

‘Bùm’ một tiếng, chờ đến khi Phùng ma ma đuổi tới, chỉ kịp thấy bóng dáng Cố Vân Đông nhảy xuống nước bơi về phía Nhị phu nhân.

Sắc mặt bà lập tức thay đổi lớn, nhanh chóng chạy tới phía nha hoàn cũng nghe được âm thanh đó, nói: “Mau đi chuẩn bị quần áo sạch, nước ấm, nấu trà thuốc, cũng mang chậu than trong phòng tới, cho người nhanh chóng đi gọi nhị gia và Thiệu công tử tới.”

Phùng ma ma an bài đâu vào đấy, đám người vốn có chút hoảng loạn lập tức như tìm được người tâm phúc, vội vàng thực hiện.

Phùng ma ma đứng trên bờ, lo lắng nhìn Cố Vân Đông bơi tới bên cạnh Nhị phu nhân, giữ chặt Nhị phu nhân đang dần dần chìm xuống.

Ngay sau đó, ôm nàng từng chút từng chút bơi tới bờ.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã bơi vào bờ.

Phùng ma ma và nha hoàn kia đưa tay kéo hai người lên bờ, Cố Vân Đông vừa lên bờ, ngồi ở bên cạnh thở hổn hển, hít từng ngụm từng ngụm không khí.

Chờ khi hơi thở dần trở nên bình thường, mới nhìn sang người phụ nữ cô mới cứu lên.

Nha hoàn bên cạnh khóc lóc: “Nhị phu nhân, Nhị phu nhân tỉnh lại đi, ta cầu xin ngài mau tỉnh lại đi, đều là nô tỳ không tốt……”

Phùng ma ma nhìn thân thể lạnh lẽo của Nhị phu nhân hôn mê bất tỉnh, cũng vô cùng sốt ruột, cả người đều run rẩy.

Nhưng bà bình tĩnh hơn nha hoàn kia, lập tức quát lớn một tiếng: “Lệ Tú, ngươi câm miệng, trươc tiên đưa Nhị phu nhân về rồi nói sau.”

Nha hoàn kia liên tục gật đầu: “A, được được.”

Cố Vân Đông vội ngăn cản: “Chờ một chút.”

Cô nói xong liền đứng lên, vừa rồi ngâm trong nước một lúc, tay chân có chút cứng đờ, Phùng ma ma lập tức chạy tới đỡ cô.

Cố Vân Đông vội vàng quỳ trước mặt Nhị phu nhân Bạch gia, xem xét hơi thở của nàng ấy, hô hấp đã vô cùng mỏng manh.

Cô cũng không rảnh lo nhiều, nhanh chóng ấn xuống ngực nàng ấy.

Động tác có chút mạnh, còn mang theo vài phần thô lỗ.

Lệ Tú bên cạnh thấy vậy, lập tức muốn ngăn cản: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi buông Nhị phu nhân ra.”

Nàng nói xong lập tức tới kéo Cố Vân Đông, nhưng lại bị cô đẩy ra ngoài, ngay sau đó lại tiếp tục ấn Nhị phu nhân.

Phùng ma ma nhất thời không biết phải làm như thế nào, bà biết Cố Vân Đông chắc chắn đang cứu người, nhưng phương pháp cứu người của cô, bà chưa từng thấy qua, cho dù lão gia tử bọn họ là thần y, cũng chưa từng nói có phương pháp như vậy.

Phùng ma ma rất sợ Cố Vân Đông cứu người không được, ngược lại khiến cho tình trạng của Nhị phu nhân càng nghiêm trọng thêm.

Lúc bà đang suy nghĩ có nên ngăn cản hay không, ngay sau đó lại thấy Cố Vân Đông đột nhiên hạ thân mình, hướng về phía miệng của Nhị phu nhân …… Hôn, hôn, hôn xuống!!!

Không chỉ Phùng ma ma, cách đó không xa mấy hạ nhân đang vội vàng chạy tới cũng kinh ngạc nhìn một màn này.

Người này đang làm gì vậy, vì sao vào lúc này còn muốn chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa còn là một nữ nhân chiếm tiện nghi của nữ nhân.

Lệ Tú hét lên một tiếng: “A…… Ngươi làm cái gì vậy hả??”

Cố Vân Đông căn bản không kịp giải thích, sau khi hô hấp nhân tạo cho Nhị phu nhân vài lần, lại tiếp tục ấn xuống ngực nàng.

“Phụt…… Khụ khụ.”

Cuối cùng, Nhị phu nhân không có động tĩnh từ nãy đến giờ đột nhiên ho hai tiếng, ho ra một vài ngụm nước trong miệng, người cũng có phản ứng.

Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, Phùng ma ma vui mừng ra mặt: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, Nhị phu nhân ngài tỉnh rồi, tốt quá rồi.”

Nhị phu nhân còn có chút mơ mơ màng màng, mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Vân Đông tóc tai ướt đẫm, mày hơi nhíu lại.

“Người không sao chứ, có ổn không?” Cố Vân Đông nhẹ giọng hỏi.

Nhị phu nhân vẫn không nói nên lời, nhưng đầu óc đã dần đần hoạt động, nàng nhìn Cố Vân Đông, biết cô là người cứu mình. Mấp máy môi, nhìn khẩu hình hẳn là nói tiếng cảm ơn.

Cố Vân Đông mỉm cười: “Người không có việc gì là tốt rồi, về trước đi, sau đó để Bạch lão gia tử xem một chút.”

Lệ Tú bên kia khóc đến thở không ra hơi, cuối cùng phản ứng lại, vội vàng chạy tới: “Nhị phu nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, hù chết nô tỳ, tốt quá rồi.”

Nói xong liền muốn đẩy Cố Vân Đông ra, đỡ lấy Nhị phu nhân.

Cố Vân Đông nhíu mày, nha đầu chết tiệt này, thật phiền phức.

Từ trước đến nay chỉ có cô chủ động tránh ra, nào có người nào liên tiếp xô đẩy.

Cho nên Cố Vân Đông không nói hai lời lại đẩy Lệ Tú ra, Lệ Tú kinh ngạc: “Ngươi làm gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment