Chương 795: Ta tin ngươi
Cố Vân Đông hừ lạnh, muốn gọi những người khác sang đưa Nhị phu nhân trở về.
Không ngờ đột nhiên ngón tay lại bị Nhị phu nhân nắm lấy, cô kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy?”
“Đưa, đưa ta về, ngươi……” Giọng nói nàng nghẹn ngào, đứt quãng.
“Ngươi bảo ta đưa ngươi về?”
“…… Ta tin ngươi.”
Cố Vân Đông ngạc nhiên, ý của nàng ấy là mình cứu nàng, cho nên tin tưởng mình, những người khác đều không tin sao? Vì sao, chẳng lẽ chuyện nàng ấy rơi xuống nước còn có nội tình khác?
Tuy rằng cô không hiểu được ý của Nhị phu nhân, nhưng đã cứu người thì phải cứu cho chót, dù sao cũng là chuyện tiện đường.
Vừa lúc có hạ nhân nâng cáng tới, Cố Vân Đông và Phùng ma ma đỡ nàng ấy lên, ngay sau đó đi theo bên cạnh, cùng Nhị phu nhân trở về viện gần đó, Trọng Lâu Viện.
Nhị phu nhân ở Đương Quy Viện cách đây có chút xa, hiện giờ người các nàng đều ướt sũng, thời tiết còn lạnh như vậy, chỉ có thể đi đến viện gần đó nghỉ ngơi trước.
Bên trong Trọng Lâu Viện đều đã sửa sang lại, chậu than cũng đã đốt lên, quần áo nước ấm đều đã chuẩn bị sẵn.
Một đường tới đây, tay Nhị phu nhân vẫn luôn nắm chặt tay Cố Vân Đông không buông.
Hiện giờ vào viện, cũng không tiện tiếp tục nắm tay, hai người các nàng đều phải tắm rửa.
Sau đó, một bóng người từ bên ngoài vội vã đi vào.
Người nọ tiến vào phòng, nhìn trái nhìn phải, sau đó trực tiếp vọt tới trước mặt Nhị phu nhân, lo lắng quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Nàng không sao chứ? Sao lại rơi xuống nước? Chóng mặt hoa mắt đứng không vững, hay khó chịu ở chỗ nào.”
Nhị phu nhân nhìn thấy hắn, cuối cùng cũng buông lỏng tay Cố Vân Đông ra, ngẩng đầu nhìn phu quân nhà mình, lắc đầu nói: “Ta không có việc gì, may mắn có vị cô nương này…… đã……”
Nhị phu nhân còn chưa nói xong, phát hiện Cố Vân Đông đã biến mất.
Phùng ma ma ở bên cạnh nói: “Thiệu phu nhân sang viện bên cạnh thay quần áo rồi ạ.”
Nhị gia Bạch Hàng nghe vậy, nhanh chóng ôm Nhị phu nhân vào trong phòng.
Cố Vân Đông đi sang viện bên cạnh, bên này cũng đã chuẩn bị tốt nước ấm và quần áo.
Thành thật mà nói, vừa rồi trải qua một trận như vậy, cô thật sự cảm thấy có chút lạnh, nhất là bây giờ đang là mùa lạnh nhất.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Cố Vân Đông cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Phùng ma ma đem quần áo tới cho cô, nói với Cố Vân Đông: “Hôm nay nhờ có Thiệu phu nhân, nếu không Nhị phu nhân sợ là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, Thiệu phu nhân thật đúng là quý nhân của Bạch gia.”
Cố Vân Đông: “……” Hả? Nói như vậy, hình như là có chút hợp lý.
Cô cũng không ngâm mình lâu, thoáng thấy thân mình ấm áp một chút liền đứng dậy thay quần áo.
Ngay sau đó, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn chạy tới với vẻ mặt lo lắng.
Hắn vừa tới đã kéo cô lại đánh giá từ trên xuống dưới, dáng vẻ này làm Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc Bạch nhị gia nhìn thấy Nhị phu nhân, thật sự giống nhau như đúc.
Nàng nhịn không được cười: “Ta không sao.”
“Cái gì mà không sao, trời lạnh như vậy, nàng không chút nghĩ ngợi đã nhảy xuống nước, cũng không sợ bị nhiễm lạnh.” Thiệu Thanh Viễn thở ra một hơi, thấy cô còn cười khanh khách, cuối cùng thoáng yên lòng.
Hắn cầm lấy khăn bông trong tay cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
“Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa, tuy rằng nàng biết bơi lội, nhưng xuống nước cứu người cũng rất nguy hiểm, lỡ như Nhị phu nhân hoảng loạn luống cuống cầm chặt tay chân nàng, nàng cũng sẽ gặp nạn.”
Cố Vân Đông biết hắn quan tâm mình, cũng không phản bác, chỉ mỉm cười lắng nghe.
Ngược lại Phùng ma ma đứng bên cạnh khóe miệng khẽ giật giật.
Thiệu công tử, ta biết ngươi quan tâm nương tử nhà ngươi, nhưng nói ngay trước mặt ta như vậy thật sự tốt sao?
Nhưng cuối cùng bà cũng không nói gì, chỉ mang lò sưởi tới, giúp Cố Vân Đông hong khô tóc.
Sau khi Cố Vân Đông sửa sang xong bản thân, cô mới đứng dậy đi sang Trọng Lâu Viện bên cạnh.
Vừa mới tiến vào sân bên này đã nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói tức giận: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao phu nhân lại rơi xuống nước, các ngươi hầu hạ nàng như thế nào vậy hả?”
Theo sau đó, trong phòng truyền đến giọng nói nghẹn ngào và sợ hãi của người tên Lệ Tú kia: “Nhị gia thứ tội, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho Nhị phu nhân, là nô tỳ sai.”
“Khóc cái gì khóc, nói cho rõ ràng.”
“Vâng.” Lệ Tú lại khụt khịt một chút mới mở miệng nói: “Mấy ngày nay bệnh tình của Nhị phu nhân đã dần ổn định, cũng tốt hơn rất nhiều, người cũng đã có tinh thần, vừa vặn hôm nay thời tiết khá tốt nên Nhị phu nhân muốn ra ngoài đi dạo. Nô tỳ và Trần ma ma đi cùng phu nhân tản bộ ở hoa viên, sau đó trời bỗng nhiên nổi gió, Trần ma ma vội vàng chạy về Đương Quy Viện lấy quần áo. Kết quả Trần ma ma vừa đi không bao xa, Nhị phu nhân đột nhiên phát bệnh, đẩy nô tỳ ra rồi chạy về phía trước, không ngờ lúc chạy đến bên hồ lại bị trượt chân, trực tiếp ngã xuống hồ. Nô tỳ muốn cứu nhưng không kịp, chỉ có thể lớn tiếng gọi……”
Bạch Hàng nhíu mày, nhìn về phía phu nhân đã thay quần áo nằm trở lại giường, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện là như thế sao?”
Nhị phu nhân lại nhíu mày, hơi lắc lắc đầu: “Ta không nhớ rõ.”
Bạch Hàng mím chặt môi, sau mỗi lần phu nhân hắn phát bệnh đều không nhớ rõ những chuyện trước khi phát bệnh.
Cố Vân Đông nghe thế, nhịn không được đi vào bên trong.
Bạch Hàng nghe được động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Tuy rằng hai người Thiệu Thanh Viễn đã tới đây mấy ngày, nhưng Nhị phu nhân của Bạch gia bị bệnh nên Bạch nhị gia vẫn luôn ở trong Đương Quy Viện cũng không ra ngoài. Hôm nay cũng vì bệnh tình của Nhị phu nhân đã dần ổn định và có chuyển biến tốt, Bạch Hàng mới rời Đương Quy Viện đi kiểm tra trận pháp trong rừng rậm, sau đó cùng Bạch Chi Ngôn tìm kiếm manh mối, xem rốt cuộc kẻ nào xâm nhập vào đảo.
Không ngờ vừa mới trở về, đã nghe thấy thê tử mình xảy ra chuyện, lập tức chạy tới.
Cho nên, đây vẫn là lần đầu tiên phu thê Bạch nhị gia và hai người Thiệu Thanh Viễn chính thức gặp mặt.
Bạch Hàng đã sớm nghe nói về chuyện của hai người bọn họ, bây giờ Cố Vân Đông còn cứu thê tử của hắn, trong lòng hắn tràn ngập sự cảm kích, lập tức chắp tay: “Thiệu phu nhân đã cứu phu nhân ta, đại ân đại đức này ta suốt đời khó quên, sau này có chỗ nào cần tới Bạch mỗ, Bạch mỗ nhất định không chối từ.”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Bạch nhị gia khách khí quá rồi, chỉ là chuyện nhỏ không cần tốn sức.”
Sau này có chỗ cần đến ngươi, ta nhất định sẽ không khách khí, yên tâm yên tâm.
Cô có thói quen làm việc tốt trước để người ta cảm thấy thiếu nhân tình.
Cố Vân Đông nói xong, quay đầu nhìn người trên giường: “Nhị phu nhân thế nào rồi?”
“Nàng hiện tại có hơi yếu, nhưng cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu, hỏi: “Ta có thể nói mấy câu với Nhị phu nhân không?”
“Có thể.” Bạch Hàng gật đầu.
Cố Vân Đông nhìn người trong phòng, Bạch Hàng hiểu ý, phất tay để mọi người ra ngoài trước.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Cố Vân Đông mới đến bên mép giường Nhị phu nhân.
Thiệu Thanh Viễn là nam còn là người lạ, đương nhiên không tiện vào trong, cho nên hắn đứng ở bên ngoài yên lặng nhìn Bạch Hàng.
Bạch Hàng cảm thấy người trẻ tuổi này rất kỳ lạ: “Ngươi là Thiệu Thanh Viễn? Nghe nói ngươi……”
Lời còn chưa dứt, bên trong đột nhiên truyền đến câu hỏi của Cố Vân Đông, khiến hắn đột nhiên nhíu mày.