Chương 796: Nàng không nhớ rõ
Cố Vân Đông hỏi: “Nhị phu nhân, lúc nãy người vẫn luôn nắm lấy tay ta, một hai nói ta phải đưa mình về, nói tin tưởng ta, chuyện này là sao? Chẳng lẽ người không tin người khác, hay là nói người rơi xuống nước là có nội tình khác?”
Bạch Hàng nghe vậy vội vàng chạy vào phòng trong, hắn nhìn về phía Nhị phu nhân: “Chuyện gì đã xảy ra? Nàng không phải trượt chân rơi xuống nước? Tại sao không sớm nói cho ta biết?”
Nhị phu nhân nhíu mày lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta xác thật không nhớ rõ rốt cuộc mình làm sao lại rơi xuống nước. Chỉ là lúc mới được cứu lên, trong lòng rất bất an. Chỉ có thể nắm chặt tay Thiệu phu nhân, mới có thể cảm thấy an tâm hơn một chút, Thiệu phu nhân đã cứu ta, chắc chắn sẽ không hại ta.”
Cố Vân Đông: “……”
Cái đáp án này, làm cô phải nói gì đây?
Bạch Hàng cũng nói không ra lời, nhưng mà……
“Nếu nàng cảm thấy bất an, vậy hạ nhân trong Đương Quy Viện đều nên thay đổi. Lần này chuyện nàng rơi xuống nước quả thật cũng kỳ lạ, ta có chút lo lắng. Nhất là lúc ấy ở đây chỉ có một mình nha hoàn Lệ Tú, chuyện trải qua cũng chỉ có một mình nàng ta định đoạt, nàng ta cũng rất khả nghi, ta sẽ cho người theo dõi nàng ta.”
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Được.”
Cố Vân Đông lại nhìn Bạch Hàng, vị Bạch nhị gia này thật sự rất quan tâm đến thê tử mình, bởi vì có điều hoài nghi đã lập tức thay đổi toàn bộ hạ nhân trong viện, quả nhiên rất quyết đoán.
Một lát sau, Bạch Hàng lấy lý do hạ nhân trong Đương Quy Viện làm việc bất trách, hại Nhị phu nhân gặp nạn, đuổi hết hạ nhân trong Đương Quy Viện đi.
Cố Vân Đông thấy Nhị phu nhân trông rất mệt mỏi, nên đứng dậy cáo từ.
Bạch Hàng lại nói lời cảm tạ lần nữa.
Lúc này Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mới rời Trọng Lâu Viện, Đồng Thủy Đào và La Kỳ không biết tới đã đây lúc nào, lúc này đều ở đó ló đầu lo lắng nhìn qua.
Nhìn thấy Cố Vân Đông không có chuyện gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Thủy Đào càng nghĩ càng sợ hãi: “Tiểu thư, lần sau người ra cửa nhất định phải mang theo muội, như vậy chuyện cứu người chỉ cần muội lên là được.”
Hôm nay nàng ở lại Long Quỳ Viện dạy La Kỳ viết chữ, vốn tưởng rằng tiểu thư ở hậu viện này dạo chơi, lại có Phùng ma ma đi cùng, cũng sẽ sớm trở về.
Không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Cố Vân Đông nghe vậy không nhịn được cười: “Được, lần sau ta sẽ mang muội theo.”
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã tới Long Quỳ Viện, Thiệu Thanh Viễn trực tiếp kéo Cố Vân Đông vào phòng.
“Nàng ngồi đây một lát, ta đi nấu chút canh gừng cho nàng uống, phòng ngừa bị cảm lạnh.”
Cố Vân Đông lúc này rất ngoan ngoãn, ngồi trên ghế chờ.
Sau đó, Thiệu Thanh Viễn mới xoay người vào phòng bếp nhỏ bên cạnh.
Hắn vừa rời khỏi không bao lâu, Bạch thần y đột nhiên vội vã chạy tới, ánh mắt tỏa sáng vọt tới trước mặt Cố Vân Đông, mang theo vẻ mặt khát vọng nhìn cô.
Cố Vân Đông bị ánh mắt sáng quắc của ông ấy làm cho khiếp sợ, cơ thể lập tức nghiêng về phía sau: “Bạch, Bạch lão gia tử, làm sao vậy?”
“A, ta tới cảm ơn ngươi đã cứu con dâu thứ hai của ta, ngươi thật sự là ân nhân của Bạch gia.”
Cố Vân Đông cười gượng: “Chỉ cần ngài dạy y thuật cho phu quân thật tốt là được, coi như là báo ân.”
“Cái này không thành vấn đề.” Bạch lão gia nói: “Nhưng còn có một chuyện ta rất tò mò, ngươi nói cho ta biết chi tiết một chút.”
Cố Vân Đông: “Chuyện gì ạ?”
“Chính là sau khi ngươi cứu con dâu thứ hai của ta lên, phương thức cứu người của ngươi hình như rất đặc biệt, ta nghe nha hoàn có mặt lúc đó nói, ngươi đẩy nha hoàn kia ra, sau đó liều mạng hôn con dâu thứ hai của ta vài cái? Sau đó con dâu của ta đã tỉnh lại?”
Cố Vân Đông: “……” Ai u, đầu cô có chút choáng váng.
Nói gì vậy, cái gì gọi là cô hôn vài cái?
Bạch lão gia tử còn chưa dừng lại, tiếp tục nói: “Vì sao vậy? Trong miệng ngươi có thuốc sao, hay là có…… Khẩu khí, khói tỉnh?”
“……” Cố Vân Đông suýt chút nữa thở không ra hơi, cô mở to hai mắt nhìn: “Ta không có khẩu khí.”
“Vậy trong miệng ngươi có thuốc sao?”
“Không có không có, ta gọi nó là hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo chính là…… Ai u đầu ta choáng quá, lần này thật sự chóng mặt.”
Cố Vân Đông đang nói, đột nhiên có cảm giác không ổn, dừng bước, người loạng choạng sau đó lập tức ngã về phía sau.
“Tiểu thư!!” Đồng Thủy Đào sợ hãi kêu lên, lập tức đỡ lấy Cố Vân Đông, mới tránh cho cô ngã trên mặt đất.
Bạch lão gia sửng sốt, chuyện gì vậy? Ngươi đang chơi xấu, ngươi biết không?
Thiệu Thanh Viễn vừa vặn đi vào thấy Cố Vân Đông như vậy, vội vàng chạy tới: “Làm sao vậy?”
Đồng Thủy Đào lên án chỉ vào Bạch lão gia: “Ông ấy làm cho tức giận.”
“Ta không có!!”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, lúc này mới cảm giác được có gì đó không đúng: “Nàng phát sốt.”
Cố Vân Đông có chút mơ hồ, ngẩn người: “A?”
Thiệu Thanh Viễn đặt tay lên trán của cô, nhiệt độ quả nhiên cao hơn bình thường một chút.
Hắn cúi xuống, bế cô lên, vội vàng đi vào trong phòng.
Cố Vân Đông cuối cùng cũng phản ứng lại, duỗi tay đặt lên trán mình, lại thật sự phát sốt.
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn có chút khó coi, Cố Vân Đông kéo tay áo hắn, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Chàng cười một cái đi.”
Vào lúc này hắn có thể cười được mới là lạ, không mắng cô một trận đã coi như rất tốt rồi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Thiệu Thanh Viễn cũng không nhẫn tâm mắng cô, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi sắc thuốc cho nàng.”
Ban đầu hắn còn tưởng nấu canh gừng là đủ rồi.
Cố Vân Đông lúc này ngược lại cảm thấy dễ chịu, trốn ở trong chăn ‘Ồ’ một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài, Bạch lão gia thò đầu vào dò xét: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì, ta đi lấy chút thuốc.”
“Có cần ta bắt mạch cho nàng không?” Tốt xấu gì ông cũng là thần y.
“Không cần, lòng ta hiểu rõ.” Thiệu Thanh Viễn đi đến phòng dược bốc thuốc, Bạch lão gia cũng không tiện tiếp tục ở lại chỗ này, vội vàng đi hỗ trợ.
Cố Vân Đông nằm ở trên giường có chút ưu thương, Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã đưa thuốc trở về, thấy nhiệt độ cô không tăng, hắn thoáng yên lòng vào bếp sắc thuốc.
Lúc này Đại phu nhân Bạch gia và Ông thị tới đây, đại phu nhân cũng có chút bất đắc dĩ.
“Ta vừa mới đi thăm nương tử của đệ đệ, nàng ấy đã không còn chuyện gì, không ngờ ngươi ngược lại ngã bệnh.”
Cố Vân Đông cười gượng một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Có thể là do ta không thích ứng với khí hậu bên này.”
Nguyên nhân là do khí hậu, lại trong thời tiết rét lạnh nhảy xuống nước cứu người, hơn nữa còn không kịp thời thay quần áo, bị cảm lạnh cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là không ngờ trước đây cô rất ít khi bị bệnh, nên lúc này bệnh tình đột nhiên xông tới cô không kịp phản ứng, trực tiếp sốt cao tới hôn mê.
Đại phu nhân thở dài: “Không sao, ngươi cũng không cần quá lo lắng, chỉ là chút phong hàn mà thôi. Nhà chúng ta cái khác không có, dược liệu ngược lại cũng đủ, ngươi uống thuốc ra mồ hôi là tốt rồi.”
Nói xong, quay đầu nói với Ông thị: “Con lấy chút mứt hoa quả cho Thiệu phu nhân làm ngọt miệng.”
“Dạ, mẹ.”
Cố Vân Đông thật sự muốn nói không cần, cô cũng có, nhưng lúc này quả thật cô có chút mơ màng, không thoải mái, cũng không có sức nói chuyện.
Đại phu nhân thấy thế, cũng không quấy rầy nhiều: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta về trước đây.”
Nói xong bà đắp chăn cho cô, vừa mới động đậy, trong tay áo lại đột nhiên rơi ra một chiếc vòng tay.