Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 798 - Chương 798. Đề Nghị Của Thiệu Thanh Viễn

Chương 798. Đề nghị của Thiệu Thanh Viễn Chương 798. Đề nghị của Thiệu Thanh Viễn

Chương 798: Đề nghị của Thiệu Thanh Viễn

Cố Vân Đông dần dần trở nên thân thiết với Nhị phu nhân, lúc này mới biết được, mười tám năm nay Nhị phu nhân không hề rời khỏi đảo.

Một hòn đảo nhỏ, trên đảo ngoại trừ người nhà họ Bạch ra thì không có hàng xóm hay người đi đường, bọn họ không được tiếp xúc với những thứ mới lạ ở bên ngoài, không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì.

Ở cái phủ đệ to như thế, mỗi ngày đi dạo một chút, có thể nói chuyện cũng chỉ có chị dâu là đại phu nhân.

Nhưng đại phu nhân là đương gia chủ mẫu nhà họ Bạch, chuyện khiến bà bận rộn nhiều vô số kể. Bà còn có con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái, thỉnh thoảng còn phải đến thăm người nhà mẹ đẻ, mở mang kiến thức bên ngoài thế giới.

Mà Nhị phu nhân…… Vẫn phải ở lại trong Bạch phủ.

Tuy rằng Bạch phủ tráng lệ huy hoàng tựa như chốn bồng lại tiên cảnh, nhưng cũng chẳng khác nào một nhà tù, giam lỏng nhị phu nhân trên cái đảo này, khiến bà hoàn toàn tách rời khỏi xã hội bên ngoài.

Cố Vân Đông chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã cảm thấy hít thở không thông.

Mà bệnh của Nhị phu nhân là tâm bệnh, cách sống ngột ngạt như vậy, tâm bệnh không ngày càng nghiêm trọng mới là lạ.

Cố Vân Đông đối với Nhị phụ nhân có chút đồng tình.

Nhưng cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chia sẻ chút tin tức ngoài đảo cho bà nghe.

Cô có thể cảm nhận tâm trạng vui vẻ của Nhị phu nhân khi nghe những chuyện này. Cô cũng biết bà vô cùng khao khát, chỉ là bên trong khát vọng này còn mang theo một tia sợ hãi.

Cứ thế sau khi trôi qua mười ngày, Thiệu Thanh Viễn tính toán định cáo từ rời đi.

Học y không có hồi kết, bản lĩnh của Bạch thần y hắn không học được toàn bộ, nhưng cũng không thể cứ ngây ngốc ở đây một hai năm. Bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm, huống chi bây giờ đã có Bạch Mộc Tử trong tay, hai người có chút gấp không chờ nổi muốn mang về chữa bệnh cho Dương thị.

Trong khoảng thời gian này, Thiệu Thanh Viễn chủ yếu học về các bệnh liên quan đến não bộ.

Hiện giờ hắn đã hoàn toàn có thể tự mình hạ châm cho Dương thị.

Bạch thần y không nỡ để hắn rời đi, thật hiếm thấy một tên tiểu tử ngộ tính cao lại phù hợp với khẩu vị của ông.

Thiên phú của tiểu tử này còn tốt hơn cả Bạch Hàng. Bạch thần y chỉ hận không thể truyền hết toàn bộ bản lĩnh của bản thân cho hắn, hy vọng hắn có thể kế thừa y bát thần y đời tiếp theo.

Nhị phu nhân cũng luyến tiếc Cố Vân Đông, mấy ngày này hai người vô cùng hợp ý.

Mười tám năm qua, Nhị phu nhân không có một người bằng hữu tri âm nào, gặp được Cố Vân Đông giống như ở nơi sa mạc khô cằn gặp được một hồ nước trong vắt, điều này khiến cho bà có cảm giác như sống lại, thật sự không muốn tách ra.

Cố Vân Đông cũng thực bất đắc dĩ, đặc biệt là khi đối mặt với ánh mặt ảm đảm giống như cả thế đều chìm trong bóng tối của bà, không nhịn được khóe miệng khẽ run rẩy một chút.

Nhị phu nhân khẽ cắn môi: “Vân Đông, nếu không ngươi ở lại đây thêm một thời gian, không cần ở lâu, một tháng thế nào? Chỉ một tháng thôi.”

Bạch Hàng đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.

Ông cũng nhìn ra khoảng thời gian này phu nhân nhà mình rất vui vẻ, nếu có thể, ông cũng muốn phu thê Thiệu gia ở lại đây lâu một chút.

Nhưng người ta có gia đình của mình, có cuộc sống của mình, bọn họ không có khả năng ngăn cản.

Bởi vậy ông chỉ có thể ôm lấy bả vai Nhị phu nhân, thấp giọng khuyên nhủ: “Bọn họ không phải đã nói lần sau sao? Lần sau bọn họ sẽ lại tới.”

“Lần sau là bao lâu?” Nhị phu nhân cúi đầu, lộ ra dáng vẻ thất vọng.

Bạch Hàng nói không lên lời, nghĩ cũng biết, cái lần sau này sẽ rất xa.

“Bá mẫu.” Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta định sẽ dừng lại ở phủ Linh Châu một thời gian, nếu người nguyện ý, có thể đi cùng chúng ta đến phủ Linh Châu, coi như giải sầu cũng được.”

Những người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, Nhị phu nhân cũng ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên bà nghiêm túc quan sát hắn.

Trước đây bà không gặp Thiệu Thanh Viễn nhiều lắm, hơn nữa nam nữ cách biệt, không tiện nhìn lâu.

Bây giờ nhìn kỹ thế này, bà mới cảm thấy……Người thanh niên này nhìn rất quen thuộc.

Mặc dù gương mặt lạnh nhạt, không có biểu tình gì, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy rất an tâm.

Bà ngơ ngác nhìn Thiệu Thanh Viễn một hồi, người khác đều cho rằng bà không biết nên đáp lại đề nghị của Thiệu Thanh Viễn thế nào.

Chỉ có Cố Vân Đông cảm thấy ý tưởng của phu quân mình khá tốt.

Bởi vậy cũng gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, bá mẫu, không bằng người cùng chúng ta đến phủ Linh Châu đi?”

Cuối cùng Nhị phu nhân cũng phản ứng lại, sững sờ liếc nhìn cô một cái, sau đó lập tức cúi đầu, bộ dáng có chút chùn chân.

Bạch Hàng thấy thế, trong lòng thầm thở dài một hơi, nhìn hai người Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Không được, cảm ơn ý tốt của các ngươi.”

Cố Vân Đông lại cắn răng một cái, bỗng nhiên nắm lấy tay của Nhị phu nhân, nói: “Bá mẫu, cháu biết người cũng muốn đi ra ngoài một chút, có phải người cũng khao khát được ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài hay không? Mười tám năm, một người bình thường ở mãi một chỗ mười tám năm cũng sẽ trở nên rất chán nản, rất khó chịu. Người nói với cháu, người muốn chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt. Nhưng người có nghĩ, cứ ở mãi chỗ này, có thể khiến cho bệnh tình của người ngày càng nặng thêm không? Đi ra ngoài một chút, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, lý giải hỉ nộ ái ố của thế gian, những đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, có lẽ, sẽ mang đến cho người có những cảm thụ khác nhau, có đúng hay không?”

Nhị phu nhân ngơ ngác, có đúng vậy không?

Bạch Hàng ở bên cạnh hai mắt sáng lên, đúng vậy, thê tử ông ở chỗ này mười tám năm, đã mười tám năm không giao lưu với thế giới bên ngào, bệnh của nàng ấy sao có thể tốt được?

Đặc biệt là tâm bệnh.

Chỉ là……

Bạch Hàng có chút lo lắng nhìn về phía thê tử, một lúc lâu sau khuyên nhủ: “Đi thôi, ta đi với nàng, còn có tiểu cô nương nàng thích đi cùng nàng. Chúng ta không đi xa, cũng không đi đến địa phương khác, đi phủ Linh Châu, được không?”

“Nhưng, nhưng nếu, nếu ta phát bệnh, lại làm người ta bị thương thì làm sao bây giờ?”

Cố Vân Đông sửng sốt, trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy, cho nên bà mới bài xích không muốn ra ngoài sao?

Cô đột nhiên mỉm cười: “Không có việc gì, có chúng cháu ở đây? Chẳng lẽ chúng cháu nhiều người như vậy lại không để ý được một mình người sao? Nếu người phát bệnh, chúng cháu lập tức đánh ngất người, thế nào?”

Nhị phu nhân kinh ngạc chớp mắt một cái, ngay sau đó không nhịn được cười rộ lên: “Ngươi nha……”

Chỉ là bà còn có chút băn khoăn: “Ta thật sự không thành vấn đề sao?”

“Không có việc gì, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.” Bạch Hàng nói.

Có lẽ bởi vì những chuyện Cố Vân Đông kể cho bà lúc trước quá đặc sắc, hoặc giả là sâu trong nội tâm Nhị phu nhân vẫn luôn có khát vọng rời khỏi đảo ngắm nhìn, hoặc đúng lúc bà đang giao động có người đẩy bà một cái.

Cuối cùng, Nhị phu nhân đồng ý.

Thời điểm chuyện này lan truyền ra khắp Bạch phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.

Đại phu nhân và Ông thị vội vàng chạy tới Đương Quy viện, hỏi đi hỏi lại, xác nhận một lần lại một lần, sau khi biết bà không nói giỡn, thì có chút hoảng hốt.

Một người mười tám năm qua không hề rời khỏi đảo, đột nhiên lại nói muốn đi ra ngoài, thật sự có chút không thể tưởng tượng được.

Bạch thần y lại rất cao hứng, ông dặn dò Bạch Hàng: “Đúng lúc, nhân cơ hội này dạy dỗ tiểu tử này nhiều một chút, ngươi sẽ phát hiện ngươi ở trước mặt hắn không đủ tốt.”

Bạch Hàng nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, cười nói: “Xác thật.”

Nếu đã quyết định rời đảo, cả nhóm rất nhanh đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi Bạch phủ.

Bình Luận (0)
Comment