Chương 799: Chuyện phát sinh
Ra đảo thật ra lại rất dễ dàng, chỉ cần đi theo đường cũ là được.
Có điều lúc đi qua rừng rậm, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân đông cứ có cảm giác, dường như trận pháp ngũ hành bát quái ở đây đã thay đổi.
Nhưng có Bạch Hàng dẫn đường, bọn họ rất nhanh đã ra khỏi rừng rậm.
Trên người Đồng Thủy Đào lúc này vác không ít đồ, đây cũng là lần đầu tiên La Kỳ thấy nàng nhấc một đống hành lý nhẹ nhàng như vậy. Cuối cùng tiểu cô nương cũng biết được sức lực rất lớn mà nàng nói, rốt cuộc là lớn đến mức nào.
Bọn họ đến thôn trang cách đó không xa trước, dắt xe ngựa ở đó ra.
Nhị phu nhân tràn ngập tò mò và…… Bài xích đối với thế giới bên ngoài.
Khi ở vùng ngoại ô, bà sẽ vén rèm lên nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng một khi thấy có người, bà sẽ lập tức buông mành, rúc đầu tựa vào người Bạch Hàng, một câu cũng không nói.
Ban đầu Cố Vân Đông không phát hiện ra, sau này lúc tới đặt chân tới một khách điếm ở trấn nọ, cô mới phát hiện tình hình của Nhị phu nhân còn nghiêm trọng hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Đoàn người vừa vào khách điếm, Nhị phu nhân lập tức đi thẳng đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Dọc đường đi này đừng nói là cùng nói chuyện mỹ thực với Cố Vân Đông, mà ngay cả gặp mặt cũng ít.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Vân Đông không nhịn được nói với Thiệu Thanh Viễn: “Chàng nói xem, có phải đề nghị của chúng ta lúc trước đã sai rồi không?”
“Bá mẫu đối với chuyện mười tám năm trước vẫn còn canh cánh trong lòng, nhất thời vẫn chưa buông bỏ được, chờ thêm hai ngày nữa, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Cố Vân Đông khó hiểu: “Chuyện mười tám năm trước? Chàng biết mười tám năm trước bà ấy đã xảy ra chuyện gì à??”
“Ừ, bá phụ nói, mười tám năm trước lúc bọn họ ở phủ thành nào đó, bá mẫu đột nhiên phát bệnh, nhận sai người, nhận lầm một bá tánh bình thường thành người tội ác tày trời, trực tiếp lấy cây trâm trên đầu xuống đâm vào người nọ. Cũng may lúc ấy bá phụ ở đó, kịp thời chữa trị vết thương cho người nọ, còn bồi thường bạc, nên việc này mới lắng xuống.”
“Còn có cả chuyện như vậy à?” Cố Vân Đông lần đầu tiên nghe thấy chuyện này: “Từ từ, tại sao chàng lại biết chuyện này còn ta thì không?”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo cô một cái, ôm cô chặt hơn một chút: “Ta cùng bá phụ đều là nam tử, đương nhiên là hắn nói cho ta.”
Cố Vân Đông: “……” Hình như đúng như vậy.
“Tuy rằng chuyện đã lắng xuống, nhưng sự việc lúc đó náo rất lớn, có rất nhiều người nghị luận, chỉ trích bọn họ. Có người còn mắng chửi bá mẫu, nói bà có bệnh thì không nên ra ngoài, đáng lẽ phải dùng xích sắt trói ở nhà. Lần này chỉ là đả thương người, nếu lần sau bà có dao trong tay, nói không chừng người đó nhất định sẽ mất mạng.”
Cố Vân Đông nhíu mày: “Bá mẫu bởi vì như vậy, cho nên mười tám năm không rời đảo một bước?”
“Đúng vậy, những lời này đã ảnh hưởng sâu sắc đến bà ấy. Bà ấy sợ khi mình phát bệnh sẽ bất chấp tất cả mọi thứ, lại làm người khác bị thương, càng sợ sẽ giết chết người ta. Bà ấy muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh, nhưng lại không nghĩ tới, cuộc sống trên đảo những ngày qua, có lẽ sẽ càng bất lợi đối với việc chữa trị của bà.”
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn màn giường trên đỉnh đầu, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Qua một lúc lâu sau, cô đột nhiên bực mình hỏi: “Chàng có biết tại sao bá mẫu lại mắc bệnh không? Nghe nói là hai mươi năm trước đã có rồi.”
Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: “Hình như đây là chuyện cấm kỵ ở Bạch Phủ, ai cũng không được phép nhắc tới, càng không được phép nhắc đến trước mặt bá mẫu. Bá phụ cũng không nói gì, nhưng mỗi lần nói đến chuyện này, biểu tình trên mặt ông ấy vô cùng thống thổ.”
Nghĩ lại, đó là chuyện chẳng mấy vui vẻ.
Nghe xong tâm tình Cố Vân Đông có chút phức tạp, cô nghĩ, hay là mình tìm cơ hội để tâm sự chuyện này với bà ấy, nếu không tình hình sẽ không cải thiệt chút nào.
Tuy nhiên, khoảng thời gian kế tiếp, lại luôn không tìm được cơ hội này.
Càng đến gần phủ Linh Châu, tình trạng của Nhị phu nhân càng thêm nghiêm trọng. Cố Vân Đông gần như không có cơ hội ở chung với bà ấy, Bạch Hàng cũng một lòng một dạ chăm sóc thê tử.
Cứ như vậy, hai ngày sau đoàn người đến phủ Linh Châu.
Bạch gia có một biệt viện khác ở phủ Linh Châu, mấy người trực tiếp đi vào biệt viện nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi vào cửa nhà, xung quanh chỉ toàn người một nhà, rốt cuộc Nhị phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, không còn trốn trong phòng một mình không ra ngoài nữa.
Trong phòng bà cũng có vài phần áy náy, vốn đã đồng ý ra ngoài giải khuây, kết quả bà vẫn luôn trốn tránh, còn khiến cho hai người Cố Vân Đông lo lắng.
Chỉ là bà không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy, sau khi ra ngoài ngay cả đến nơi đông người bà cũng không dám.
Bà còn tưởng rằng, bản thân đã vượt qua được, dù sao đối với bà Cố Vân Đông ban đầu cũng là người xa lạ, nhưng bà lại hoàn toàn không bài xích cô.
Hôm sau, sáng sớm Nhị phu nhân liền đến phòng bếp, tự mình xuống bếp làm mấy món ngon.
Nhưng lúc bà đến tìm Cố Vân Đông, thì mới biết cô đã ra cửa.
Nhị phu nhân có chút thất vọng: “Bọn họ đi đậy vậy?”
Bạch Hàng ôm bà ngồi xuống: “Nói là có chuyện quan trọng muốn làm, nếu thuận lợi rất nhanh sẽ quay trở lại.”
“Hy vọng bọn họ thuận lợi.” Nhị phu nhân nói, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàng: “Tướng công, không phải ở phủ Linh Châu nhà chúng ta coi như cũng có tiếng nói sao? Nếu bọn họ có cần gì, chàng giúp bọn họ một chút.”
“Đương nhiên, bọn họ đã cứu mạng của nàng, phàm là chuyện ta có thể giúp, ta nhất định sẽ không chối từ.”
Nhưng lúc hai người Thiệu Thanh Viễn ra cửa không nhắc tới cái gì, chuyện riêng của bọn họ ông cũng không tiện hỏi nhiều.
Chẳng qua nhìn rất vội vã, có lẽ chuyện không đơn giản.
Mà lúc này Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng đã đứng ở cổng lớn nha môn tri phủ phủ Linh Châu.
Tối hôm qua bọn họ nghe được Tuân tri phủ đã trở về từ huyện Bình An, mới về hai ngày trước, bây giờ hẳn là đang ở trong nha môn.
Thiệu Thanh Viễn đưa thiệp mời, lấy thân phận ngự y của thái y viện đến bái phỏng.
Người nha phủ cầm thiệp mời đi vào, hai người dứt khoát ngồi ở trên xe ngựa chờ.
“Ta nghe nói Tuân tri phủ hơi lớn tuổi, chàng nói xem liệu ông ấy có còn nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước không?” Cố Vân Đông ngồi một bên vừa lắc lắc chân vừa nói.
“Cho dù là không nhớ rõ, thì trong công văn nhất định cũng có ghi chép lại. Chỉ cần lật lại vụ án Cổ Kính Nguyên năm đó, có lẽ sẽ luôn có chút ký ức.”
Cho dù không có ký ức, thì cũng lưu lại một ít dấu vết, bọn họ cứ lần theo những dấu vết để lại này có lẽ sẽ tìm được những manh mối khác.
Hai người đang nói chuyện, người gác cổng đi đưa thiệp mời vội vàng chạy ra.
Hai người Thiệu Thanh Viễn vừa thấy sắc mặt kia của hắn, đồng thời cau mày lại, có một tia dự cảm không lành.
Bọn họ xuống xe ngựa, đi về phía người gác cổng.
Người gác cổng xua xua tay: “Đại nhân mới từ huyện Bình An trở về, bây giờ đang rất bận, đại nhân đã nhận thiệp các người đưa tới, đợi có thời gian sẽ tới gặp các người.”
Cố Vân Đông: “……” Cứ như vậy?
“Ngươi có nói với Tuân tri phủ là chúng ta tới từ kinh thành, phu quân ta là ngự y của thái y viện ở kinh thành không?” Cô đưa cho người gác cổng kia một ít bạc vụn.
Người gác cổng kia lập tức thu lại biểu tình không kiên nhẫn trên mặt, giọng nói trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều: “Ta đương nhiên đã nói qua.”