Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 800 - Chương 800. Ta Có Thể Hỗ Trợ

Chương 800. Ta có thể hỗ trợ Chương 800. Ta có thể hỗ trợ

Chương 800: Ta có thể hỗ trợ

“Vậy Tuân tri phủ, ông ấy……”

Người gác cổng nhỏ giọng nói: “Ta cũng nói thật cho các ngươi biết, thân phận ngự y của thái y viện này không dùng được. Cho dù là ngự y của thái y viện tới, đại nhân chúng ta mà bắt đầu bận rộn, cũng không chắc sẽ gặp được. Các ngươi đi trước đi, đợi thêm ngày nữa đại nhân rảnh hơn rồi hẵng đến.”

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ run rẩy, ngay cả Tống Đức Giang tới cũng không dùng được? Tuân tri phủ này thật cứng nhé.

Người gác cổng kia tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm ngoái triều đình phái thái y đến phòng ngừa bệnh gì đó cho bá tánh phủ Linh Châu, chính là ngừa bệnh đậu mùa, kết quả là thái y kia bản lĩnh chẳng có mấy, ngược lại rất biết làm bộ làm tịch, huyên náo với đại nhân chúng ta không vui vẻ chút nào. Bây giờ đại nhân chúng ta nghe thấy hai chữ thái y, sắc mặt sẽ lập tức trở nên khó coi.”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, thật đúng là…… Bị liên lụy ah.

Xem ra dùng thân phận này không dễ gặp Tuân tri phủ rồi.

“Chúng ta về trước đã, rồi lại nghĩ biện pháp khác.” Thiệu Thanh Viễn nói.

Cố Vân Đông gật đầu, hai người cảm tạ người gác cổng kia, sau đó lên xe ngựa quay trở lại biệt viện Bạch phủ.

Vừa vào cửa, Bạch Hàng và Nhị phu nhân lập tức nghênh đón.

Trên mặt Cố Vân Đông mang theo vẻ tươi cười, bị Nhị phu nhân kéo thẳng đi ăn gì đó: “Sáng sớm ngươi đã ra cửa, không kịp ăn cái gì, ta tự tay làm chút mì, để ta đi múc hai chén cho các ngươi ăn.”

Bạch Hàng lùi về phía sau một bước, nhìn Thiệu Thanh Viễn vẫn không có biểu cảm gì như cũ, hỏi: “Chuyện không thuận lợi?”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu.

“Thật ra ở phủ Linh Châu ta xem như cũng quen biết vài người, có lẽ có thể giúp các người một tay.”

Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, nhìn về dáng vẻ người muốn giúp đỡ nhưng lại sợ bọn họ ngượng ngùng, bước chân thoáng khựng lại.

Kỳ thực, tìm Bạch gia, dùng phương pháp này có lẽ đúng là sẽ thuận tiện nhanh chóng và đơn giản hơn.

Bạch Hàng thấy hắn do dự, không nhịn được vỗ vỗ vai hắn tiếp tục nói: “Tuy rằng ngươi và cha ta không có danh phận sư đồ chính thức, nhưng cũng coi như là nửa đệ tử. Nói thế nào cũng là người một nhà, các ngươi lại là tiểu bối, tới chỗ của chúng ta, gặp phải chuyện gì vốn dĩ nên tới tìm chúng ta, có phải không?”

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy…… Vô cùng có đạo lý.

Vì thế hắn dừng bước chân lại, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng: “Chúng ta đúng là có chuyện.”

Bạch Hàng tỉnh táo: “Ngươi nói đi.”

“Chúng ta muốn tìm Tuân tri phủ phủ Linh Châu hỏi chút chuyện.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Vốn dĩ ta định dùng thân phận ngự y đi bái phỏng, nhưng hình như Tuân tri phủ có chút phản cảm với thái y, cho nên không bằng lòng gặp chúng ta.”

Bạch Hàng: “……” Trong nháy mắt sắc mặt ông đột nhiên có chút cổ quái.

Ông không xác định hỏi lại một lần nữa: “Các ngươi tới tìm Tuân tri phủ sao?”

“Phải.”

Bạch Hàng cười: “Được, ăn mì trước đi, ăn xong ta dẫn các người đi gặp người.”

Thiệu Thanh Viễn không ngờ ông ấy lại dứt khoát như vậy, chỉ là nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của ông, hắn vẫn hỏi: “Có làm người khó xử không?”

“Không, chuyện nhỏ thôi.”

Ông vỗ vai Thiệu Thanh Viễn, dẫn hắn đến phòng khách.

Không lâu sau, Nhị phu nhân bưng hai chén mì Dương Xuân ra đặt trước mặt hai người bọn họ.

Buổi sáng Cố Vân Đông dậy sớm, quả thật bữa sáng cũng không ăn nhiều lắm, hiện giờ đã là giữa trưa, bụng trống rỗng.

Ăn xong một chén mì Dương Xuân, vừa ấm áp lại thoải mái.

Thấy bọn họ ăn xong, Bạch Hàng đứng dậy: “Đi thôi.”

Cố Vân Đông khó hiểu: “Đi đâu vậy?” Vừa rôi cô không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Thiệu Thanh Viễn lấy áo choàng đưa cho cô, nói: “Bá phụ dẫn chúng ta đi gặp Tuân tri phủ.”

“Bá phụ biết ông ây ư?”

Lúc này, ngay cả Nhị phu nhân đứng bên cạnh, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.

“Tuân tri phủ? Là vị Tuân tri phủ của phủ Linh Châu sao?” Nhị phu nhân hỏi.

Cố Vân Đông gật đầu, ngay sau đó, lập tức nghe giọng nói đương nhiên của Nhị phu nhân: “Đương nhiên là quen biết, ông ấy là thông gia với nhà họ Bạch mà.”

Thông…… Gia??

Nhị phu nhân thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nhắc nhở: “Ngươi quên đại tẩu ta họ gì rồi à?”

Đại phu nhân Bạch gia? Hình như là họ…… Tuân??

Cô bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Cho nên, Tuân tri phủ là phụ thân của đại phu nhân?

Chuyện này cô thực sự, chưa bào giờ nghĩ đến.

Thảo nào, trách không được lúc trước người gác cổng kia nói, nếu Tuân tri phủ không cao hứng, thì cho dù là ngự y của thái y viện cũng không gặp.

Như vậy tính ra cũng đúng, tuy rằng Tống Đức Giang đã một đống tuổi, nhưng hắn là đồ đệ của Bạch thần y, ở trước mặt Tuân tri phủ cũng là tiểu bối.

Nhị phu nhân nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, bật cười, tâm tình theo đó cũng thay đổi.

Bà quay đầu nói với Bạch Hàng: “Ta cũng đi thôi, nếu đã tới phủ Linh Châu rồi, nên tới bái phỏng.”

“Được.”

Hai vợ chồng Bạch Hàng cũng không trì hoãn, lập tức đi thay y phục, trực tiếp ngồi xe ngựa đi thẳng đến nha môn tri phủ.

Nhị phu nhân vẫn ngồi bên trong xe ngựa không đi ra ngoài, nhưng thật ra tình huống đã tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.

Xem ra, tâm bệnh của bà nằm ở mấy chữ ‘người xa lạ’ này.

Đối với những người mà mình quen biết, bà cũng không bài xích gặp mặt.

Xe ngựa dừng ở trước cửa nha môn, người gác cổng thấy hai người Thiệu Thanh Viễn lại đến nữa thì sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên hỏi: “Thiệu công tử, sao các người lại tới nữa?”

Thiệu Thanh Viễn dịch nửa người ra, để lộ ra thân ảnh Bạch Hàng.

Người gác cổng kia nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn Bạch Hàng, ngay sau đó đột nhiên vỗ đùi: “Bạch nhị gia?”

“Là ta.”

Tuy rằng mười tám năm qua Nhị phu nhân không rời khỏi đảo, nhưng Bạch Hàng vẫn ra ngoài.

Tuy rằng ít tới, nhưng ba năm trước ông đã từng tới phủ Linh Châu một lần, ngoại hình ông cũng không thay đổi nhiều lắm, người gác cổng chỉ cần nhìn hai lần đã nhận ra.

Bạch Hàng nhìn người gác cổng kia cười nói: “Ta tới tìm đại nhân của các ngươi.”

“Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức kêu người đi bẩm báo cho đại nhân.”

Sau đó người gác cổng kia vừa sai người đi báo cho Tuân tri phủ, vừa dẫn mấy người Bạch Hàng đi vào bên trong.

Đi được vài bước, hắn không khỏi nhìn Thiệu Thanh Viễn thêm vài cái, không thể tưởng tượng được người này còn có quan hệ sâu xa cùng Bạch gia. Lúc sáng không gặp được người vẫn còn bộ dạng hết đường xoay xở, thế mà bây giờ lại tới cùng thông gia của tri phủ.

Trong lúc suy tư, mấy người đã đi tới ngoài sảnh.

Người gác cổng nhanh chóng lui ra ngoài, nha hoàn trong phủ bưng trà lên.

Chỉ một lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của Tuân tri phủ, sau đó là một tiếng cười ôn hòa truyền tới.

“Là Bạch Hàng tới à? Nhiều năm rồi lão phu không gặp ngươi.”

Cố Vân Đông ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân ngoài năm mươi tuổi dáng người cao gầy, nuôi một chòm râu đi tới.

Tuân tri phủ nhìn Bạch Hàng, nụ cười trên mặt càng thêm hiền hòa.

Chỉ là ngay sau đó, khi nhìn thấy Nhị phu nhân đứng bên cạnh, ông thoáng ngây ra, tựa hồ như có chút không xác định.

Sau khi Bạch Hàng giới thiệu xong, ông mới bừng tỉnh: “Lần trước chúng ta gặp mặt, là mười tám năm trước nhỉ, chất tức đã khá hơn chưa?”

Nhị phu nhân cười cười: “Đã đỡ hơn chút.”

“Thế là tốt rồi, nếu đã rời khỏi đảo, vậy thì ở bên ngoài lâu thêm một chút, giải khuây, nhìn sự biến hóa của phủ Linh Châu mấy năm nay.”

Nhị phu nhân hơi gật gật đầu.

Tuân tri phủ lúc này mới để mắt tới hai người Thiệu Thanh Viễn.

Bình Luận (0)
Comment