Chương 801: Có còn nhớ rõ chuyện hơn hai mươi năm trước sao?
“Các ngươi là?”
Thiệu Thanh Viễn chào hỏi một tiếng, nói: “Tại hạ là Thiệu Thanh Viễn, là thái y đã đưa thiếp mời buổi sáng.”
Quả nhiên sắc mặt Tuân tri phủ lập tức trở nên có chút khó coi, ông liếc mắt đánh giá Thiệu Thanh Viễn một cái, trong lời nói mang theo một tia châm chọc: “Thiệu thái y tuổi còn trẻ, xem ra bản lĩnh không nhỏ.”
Một ngữ hai ý nghĩa, những người có mặt ở đây đều nghe được.
Bạch Hàng dở khóc dở cười, ông cũng nghe nói năm ngoài Tuần tri phủ và thái y mà triều đình phái tới bất đồng ý kiến nảy sinh mâu thuẫn.
Nghe nói bởi vì vị thái y kia tự cao tự đại, nên thiếu chút nữa đã xảy ra đại họa, làm việc phòng ngừa bệnh đậu mùa không có cách nào thuận lợi tiến hành.
Tuân tri phủ phải tốn rất nhiều công sức, bỏ ra không ít tiền mới có chuyển biến tốt, không tạo ra khủng hoảng và hỗn loạn cho bá tánh.
Bởi vì chuyện này, thậm chí Tuân tri phủ đã viết thư đến kinh thành, chất vấn Tống Đức Giang một hồi, trách hắn đã phái thái y không đáng tin cậy tới phủ Linh Châu.
Tống Đức Giang cũng thật oan uổng, thái y đi đâu là do triều đình chỉ định. Ông cũng không thể làm gì được, càng không dự liệu được
Cũng may bên phủ Linh Châu có Bạch thần y, tài nguyên chữa bệnh phong phú, đại phu bên này cũng đều là người có bản lĩnh có khả năng, cho nên mới chuyển nguy thành an.
Nhưng mấy chữ thái y kinh thành này, hiển nhiên đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Tuân tri phủ.
Bạch Hàng nhanh chóng cười giải thích nói: “Tuân bá phụ, đây là Thiệu Thanh Viễn, đây là phu nhân hắn Cố Vân Đông. Lúc trước Bạch Dương gặp nạn ở phủ Khánh An, chính là do Vân Đông cứu.”
Tuân tri phủ sửng sốt, Bạch Dương là tằng ngoại tôn của ông, ông đương nhiên biết chuyện phát sinh năm đó, hiện tại có đôi khi nhớ lại, trong lòng ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ nghe nói ân nhân cứu mạng Bạch Dương ở trước mặt, Tuân tri phủ tức khắc không quan tấm đến cái gì, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Vân Đông: “Ngươi chính là Cố tỷ tỷ mà Dương Dương nhắc đến?”
“Là ta.”
“Ai da, vậy thật là lũ dâng không ngập miếu long vương, người một nhà lại không biết người một nhà. Các người nói các ngươi biết Dương Dương từ sớm, ta cũng sẽ không chặn các người ngoài cửa, một hai phải dùng cái thân phận thái y để đưa thiệp.”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Là hắn sai.
Hắn nào biết muốn giao thiệp với tri phủ đại nhân, lại không nên dùng thân phận quan viên chứ??
Sau khi Bạch Hàng giới thiệu hai bên xong, uống ngụm trà, lúc này mới tiến vào chủ đề chính.
“Tuân bá phụ, lần này chúng ta đến, chủ yếu là Thanh Viễn bọn họ có vấn đề muốn hỏi ngài một chút. Ngài xem, nếu có thể giải đáp cho mấy hài tử không?”
Tuân tri phủ có chút ngoài ý muốn: “Ồ? Có vấn đề muốn hỏi ta? Là chuyện gì? Các ngươi cứ việc hỏi, chỉ cần không liên quan tới chuyện cơ mật, nhất định biết gì ta sẽ nói hết.”
“Thật ra không phải là chuyện gì cơ mật, là có chút riêng tư.” Thiệu Thanh Viễn nói.
Bạch Hàng lập tức đứng lên, nhìn Tuân tri phủ nói: “Vậy các ngươi cứ nói chuyện trước đi, ta dẫn phu nhân đi dạo trong phủ. Cũng nhiều năm rồi nàng không tới đây, trong phủ đã thay đổi quá nhiều, ta dẫn nàng đi xem.”
Hắn đây là tránh tị hiềm.
Tuân tri phủ không để bụng, lập tức triệu quản gia tới: “Ngươi chiêu đãi Bạch thế chất.”
Quản gia dẫn Bạch Hàng và Nhị phu nhân rời đi.
Ngoài sảnh to như vậy, giờ phút này chỉ còn lại có ba người.
Lúc này Tuân tri phủ mới nhìn về phía hai người Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi hỏi đi.”
Thật ra Thiệu Thanh Viễn không có ý muốn tránh Bạch Hàng, nhưng nếu người đã rời đi, hắn cũng không ngăn cản.
Hiện giờ đối mặt với Tuân tri phu quan hệ đã thân cân hơn, Thiệu Thanh Viễn cuối cùng thả lỏng.
“Tuân tri phủ có còn nhớ hai mươi năm trước, Cố gia nhị công tử bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, Cổ Kính Nguyên hay không?”
Cổ Kính Nguyên??
Tuân tri phủ ngừng lại một chút, có chút chần chờ gật gật đầu: “Nhớ rõ, như thế nào, các người có quan hệ với Cổ gia, muốn cứu người?”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau một cái, nghe giọng điệu của Tuân tri phủ, ông chẳng những nhớ rõ Cổ gia, mà còn có ấn tượng khắc sâu sao?
Cố Vân Đông lập tức nói: “Không, chúng ta không muốn cứu Cổ gia, chỉ là muốn hỏi ngài về tình huống của Cổ Kính Nguyên một chút thôi.”
Tuân tri phủ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không phải muốn cứu bọn họ là được. Nói thực ra, nếu các người muốn cứu người, ta nhất định sẽ không…… Đứng về phía các ngươi.” Dừng một chút, ông hỏi: “Vậy các ngươi muốn biết chuyện gì của Cổ Kính Nguyên?”
“Chúng ta nghe nói, vốn là Cổ Kính Nguyên lẩn trốn bên ngoài, không cùng những người nhà họ Cổ khác đến lưu đày ở đảo Lâm Tầm. Sau này hắn ở phủ Linh Châu bị người của đại nhân bắt được. Chúng ta muốn biết, người bắt được Cổ Kính Nguyên, là ai?”
Biểu tình của Tuân tri phủ nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.
Hắn nhìn vẻ mặt mong chờ của hai người, mấy lần mở miệng ra, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Rất khó xử sao? Không thể nói?”
“Cũng không phải như vậy.” Tuân tri phủ nói: “Các ngươi tìm người nọ làm cái gì?”
“Chúng ta có việc rất quan trọng, lại nói tiếp, Cổ gia cũng coi như là kẻ thù của chúng ta, Cổ Kính Nguyên bị bắt, chúng ta còn vỗ tay vui mừng. Tuân đại nhân, nếu như ngài biết người bắt hắn là ai, thỉnh ngài nói cho chúng ta biết, được không?” Biểu tình của Cố Vân Đông vô cùng thành kính, cô chỉ còn cách chân tướng có một bước.
Xét về việc cô đã cứu Bạch Dương, cũng coi như là ân nhân của Bạch Chi Ngôn, nói đi.
Không ngờ tới Tuân tri phủ lại thở dài một hơi, đột nhiên ông gọi hạ nhân bên ngoài: “Người đâu, mời Bạch thế chất và phu nhân hắn về đây đi.”
Hạ nhân kia nhận lệnh chạy đi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không hiểu ra sao: “Tuân đại nhân……”
“Trước đợi một chút.” Sau đó, Tuân tri phủ không nói gì, an tĩnh ngồi một bên uống hai hớp trà.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật một cái, không biết rốt cuộc Tuân tri phủ định làm cái gì, chẳng lẽ thấy chuyện bọn họ hỏi phạm vào cơ mật, nên gọi Bạch Hàng dẫn bọn họ đi sao?
Cũng may mấy người Bạch Hàng ở cách đó không xa, hạ nhân rất nhanh đã dẫn bọn họ trở lại.
Bạch Hàng và Nhị phu nhân vẻ mặt khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ: “Thế nào, các người nói chuyện xong rồi à?”
Cố Vân Đông lắc đầu.
Tuân tri phủ cuối cùng cũng đặt cốc xuống, chỉ chỉ Bạch Hàng nói: “Không phải các người muốn hỏi thăm người hơn hai mươi năm trước bắt được Cổ Kính Nguyên, sau đó lưu đày hắn đến đảo Lâm Tầm là ai sao? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là bọn họ.”
Hai người Cố Vân Đông gần như đồng thời, thình lình quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Sự khiếp sợ trong mắt hai người họ dường như muốn tràn ra, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Vừa rồi bọn họ mới nghe được cái gì??
Bạch Hàng chính là người bắt được Cổ Kính Nguyên lúc trước, cho nên ông cũng là người đưa Thiệu Âm đi, Nhị phu nhân……
Hai người đồng thời dời ánh mắt đi, dừng trên người Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân hiền lành dịu dàng, dáng người cao gầy, tuy rằng mấy năm nay thường xuyên phát bệnh, nhưng trông bà không già đi chút nào, ngược lại bởi vì có trượng phu yêu thương, còn mang theo vài phần ngây thơ hồn nhiên.
Đúng vậy đúng vậy, bà cùng Bạch Hàng ở chung một chỗ, còn không phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi sao?
Hình như giống với mô tả của Lương Tử y như đúc.
Cho nên, bọn họ là……
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hung hăng nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Là, cha mẹ của chàng…… Sao?”
Thiệu Thanh Viễn chậm rãi nhắm mắt, đột nhiên nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Hỏi rõ ràng trước đã.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Cố Vân Đông rõ ràng cảm nhận được bàn tay ướt đẫm mồ hôi của hắn, đang khẽ run rẩy vì căng thẳng.