Chương 802: Đúng rồi, ngươi họ Thiệu
Thời điểm ba chữ Cổ Kính Nguyên từ trong miệng Tuân tri phủ phát ra, sắc mặt Bạch Hàng lập tức thay đổi.
Ông nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trước mắt, trong ánh mắt không tự giác hiện lên một tia dò xét cùng phòng bị.
“Các ngươi biết Cổ Kính Nguyên?”
Hai người Thiệu Thanh Viễn không nói gì, trong ánh mắt vẫn còn một chút do dự.
Lúc này, đổi lại Tuân tri phủ đứng lên: “Các người cứ từ từ nói chuyện, ta còn có việc phải làm.” Sau đó, ông vô cùng khôn khéo tránh đi tị hiềm.
Chỉ là sau khi ông đi ra tiền sảnh, đứng ở trong viện quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra dáng vẻ suy nghĩ sâu sa.
Một lát sau, vẫn lắc đầu rời đi.
Trong đại sảnh vô cùng an tình, Cố Vân Đông quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn rõ ràng rất muốn lên tiếng, rất muốn hỏi có phải hơn hai mươi năm trước bọn họ từng mất đi một đứa con hay không. Nhưng cổ họng hắn lại tựa như bị người ta chặn lại, ngay cả một từ cũng không thể phát ra được.
Cố Vân Đông bỗng nhiên nắm chặt lấy tay hắn, hắn đột nhiên dường như bừng tỉnh, thở ra một hơi nhìn Bạch Hàng, nói: “Đúng là chúng ta biết Cổ Kính Nguyên. Hơn nữa chúng ta còn biết hơn hai mươi năm trước, hắn đã bắt cóc đại tiểu thư Thiệu Âm của Hoài Âm Hầu phủ.”
Hắn nói xong, lại nhìn về phía Nhị phu nhân đứng ở bên người Bạch Hàng.
Sau khi nghe thấy cái tên Cổ Kính Nguyên, lại nghe được Hoài Âm Hầu phủ và Thiệu Âm, sắc mặt bà không khỏi thay đổi, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Bạch Hàng siết chặt lấy tay bà, vẫn như cũ híp mắt hỏi: “Các người là người của Hoài Âm Hầu phủ?” Ông dường như nhớ tới cái gì đó, bừng tỉnh: “Đúng rồi, ngươi họ Thiệu.”
Cho nên hắn thật sự có quan hệ với người của Hoài Âm hầu phủ.
Là người của Hoài Âm Hầu phủ tới tìm Thiệu Âm, kết quả tìm tới trên đầu Cổ Kính Nguyên?
Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật đầu một cái, hắn nói: “Ta cũng không biết ta có được tính là người Hoài Âm Hầu phủ không, ta họ Thiệu, là bởi vì trên một chiếc khăn tay có thêu chữ Thiệu.”
Bạch Hàng sửng sốt, nhíu mà, có chút không hiểu lắm.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Cố Vân Đông, cô hít một hơi thật sâu, lấy một chiếc khăn đã bị cô dùng vô số lần từ trong tay áo ra.
Cô từ từ mở chiếc khăn ra, để lộ một một chữ Thiệu đặc thù ở trong góc.
Bạch Hàng và Nhị phu nhân đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Bạch Hàng giật lấy khăn tay, cẩn thận nhìn đi nhìn lại chữ Thiệu kia.
Sau đó Cố Vân Đông lại lấy một cái vòng tay ra: “Còn có cái này.”
Bạch Hàng và Nhị phu nhân theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái vòng tay có hình thù kỳ quái, màu sắc sặc sỡ kia.
Cố Vân Đông nói: “Cái vòng tay này, là chúng ta tìm cửa hàng bạc đặc biệt đánh ra, lúc trước ôm đi Thiệu……”
Lời nói còn chưa nói hết, sắc mặt Nhị phu nhân đột nhiên trắng bệch, hô hấp kịch liệt, há miệng thở hổn hển, Cố Vân Đông khiếp sợ kêu lên một tiếng.
Bạch Hàng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy trên trán Nhị phu nhân đổ mồ hôi chằng chịt, một tay che đầu, hai chân run rẩy khụy xuống đất.
“Âm Âm!!” Bạch Hàng kinh hãi, chiếc khăn trong tay rớt xuống đất, ông vươn hai tay, vội vàng ôm lấy Thiệu Âm đang ngã trên mặt đất: “Hít sâu, Âm Âm, hít sâu, sao lại đột nhiên phát bệnh chứ?”
Thiệu Âm hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, bà gắt gao nhíu chặt mày gần như xoắn thành một nút thắt, đôi mắt đỏ bừng, ngón tay run rẩy, thoạt nhìn trạng thái vô cùng dọa người.
Thiệu Thanh Viễn cũng nhanh chóng bước đến đỡ lấy một bên người bà, Cố Vân Đông chậm một bước, nhưng cô rất nhanh đã phát hiện có điều không thích hợp.
Mặc dù Thiệu Âm không nghe thấy bất kỳ lời nói nào, nhưng ánh mắt của bà vẫn gắt gao khóa chặt chiếc vòng tay trong tay cô.
Cố Vân Đông cả kinh, vội vàng cất chiếc vòng vào trong không gian.
Không có vòng tay, quả nhiên ánh mắt Thiệu Âm không còn cố định ở một chỗ nữa, bắt đầu dần dần thả lòng. Nhưng mà dường như hô hấp vẫn vô cùng gian nan khó nhọc như cũ, cả người giống như mất nước, một chút phản ứng với âm thanh bên ngoài cũng không có.
Bạch Hàng một tay đỡ lấy Thiệu Âm, một tay chạm vào bên hông mình, nhanh chóng lấy ra một một bộ châm cứu, sau đó từ bên trong rút ra một cây ngân châm tinh tế, nhanh tay lẹ mắt chuẩn xác châm vào cổ Thiệu Âm.
Ông liên tiếp châm ba cái với tốc độ vô cùng nhanh, cảm xúc của Thiệu Âm cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Hô hấp bắt đầu chậm, ánh mắt dần dần tan rã, sau đó chậm rãi khép lại, hôn mê.
Bạch Hàng dùng một tay bế người lên, vội vàng đi ra sảnh ngoài, nói với hạ nhân ngoài cửa: “Dẫn chúng ta tới phòng cho khách.”
Hạ nhân kia nhìn thấy người hôn mê tronng ngực ông cũng khiếp sợ, vội vàng đi trước dẫn đường, đưa mấy người đến phòng cho khách.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi sau một bước, hai người đều vô cùng lo lắng.
Bọn họ cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, Thiệu Âm đang tốt đẹp lại đột nhiên phát bệnh.
Cố Vân Đông không khỏi lấy chiếc vòng tay ra nhìn một chút, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Hàng ôm Thiệu Âm vào phòng, không lâu sau Tuân tri phủ cũng lại đây.
Chẳng qua ở đây ông cũng không giúp được gì, Bạch Hàng là đại phu, cho nên ông chỉ có thể dặn dò hạ nhân hầu hạ cho tốt, nếu thiếu cái gì cứ trực tiếp tìm hạ nhân.
Thấy Bạch Hàng tập trung chăm sóc cho Thiệu Âm, cũng không có thời gian nói chuyện cùng mình, Tuân tri phủ chỉ có thể quay sang hỏi Thiệu Thanh Viễn xem đã xảy ra cái gì.
Ai biết hai người Thiệu Thanh Viễn cũng cau mày lắc đầu, bộ dáng có chút không hiểu.
Tuân tri phủ thấy thế cũng không có cách nào khác, đánh phải ở bên ngoài chờ.
Chỉ là công việc ông bận bịu, chẳng bao lâu sau lại bị người gọi đi.
Bên này đã có Bạch Hàng, hơn nữa bệnh của Thiệu Âm cũng là bệnh cũ, nên ông chỉ nhắn nhủ vài câu rồi rời đi.
Chờ đến khi tình trạng của Thiệu Âm hoàn toàn ổn định, Bạch Hàng mới thở ra một hơi, rút ba cây ngân châm xuống cất đi, sau khi đắp chăn lên cho bà xong, lúc này ông mới vội vã đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, liền nhìn xung quanh một chút, thấy hai người Thiệu Thanh Viễn vẫn còn đứng đó, hai ba bước ông đã vọt đến trước mặt hai người.
Hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Hàng đã nắm lấy tay cánh tay Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt nóng rực mang theo sự mong đợi nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nói ngươi họ Thiệu là bởi vì trên chiếc khăn tay kia thêu chữ Thiệu, chiếc khăn tay kia là của ngươi? Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi, quê quan ở đâu, cha mẹ ngươi là ai? Ngươi……”
Ông hỏi liên tiếp, rồi bỗng nhiên nghẹn ngào.
Nhưng lực nắm lấy bả vai Thiệu Thanh Viễn lại vô cùng lớn.
Tuy nhiên, Thiệu Thanh Viễn dường như không cảm thấy đau, trong ánh mắt ẩn nhẫn chăm chú nhìn Bạch Hàng của hắn cũng lóe lên cảm xúc sôi sục nào đó, hắn chậm rãi nói: “Chiếc khăn tay này được đặt trong tã lót khi ta còn nhỏ. Năm nay ta 22 tuổi. Bởi vì chiếc khăn tay này, nên ta đã đổi thành họ Thiệu. Ta không có cha mẹ, ta lớn lên ở phủ Tuyên Hòa huyện Phượng Khai thôn Vĩnh Phúc.”
Hô hấp của Bạch Hàng hơi dồn dập, bàn tay nắm lấy bả vai hắn càng thêm dùng sức.
Ông há miệng thở dốc, tựa hồ còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hai người mặt đối mặt, đột nhiên lại đồng thời im lặng.
Cố Vân Đông đứng một bên không nhịn được giật tóc mình, hai cái người này, sao lại giống như không nói được thế kia, lại còn trưng ra dáng vẻ im lặng là vàng thế hả?