Chương 803: Cha con
Có thể gặp lại người thân của mình sau nhiều năm thất lạc, chẳng lẽ không phải nên kích động đến mức khóc lóc thảm thiết, ôm nhau khóc ròng sao?
Cố Vân Đông kéo hai cái ghế, đặt phía sau hai người, mở miệng: “Hay là chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện?”
Vì thế, hai người ngồi xuống.
Nhưng tay của Bạch Hàng không hề rời khỏi bả vai Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông có thể nhìn ra lòng bàn tay ông cũng ướt sũng, trời còn rất lạnh, mồ hôi này thậm chí còn làm ướt vai áo Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông: “……” Thịt trên vai phu quân cô cũng bị ông ấy nắm chặt, cô đau lòng!!
Cô yên lặng rót hai ly nước ấm, một ly đưa cho Bạch Hàng, một ly đưa cho Thiệu Thanh Viễn.
Bạch Hàng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô hai cái, sau đó mới đột nhiên lấy lại tinh thần, thu tay về.
Ông cầm lấy ly trà, uống một ngụm sau đó đặt lên bàn, hai tay đặt trên đầu gối, hơi cọ xát hai cái, lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cố Vân Đông yên lặng nhìn, người này luôn luôn cẩn trọng nhưng giờ phút này lại có chút không biết phải làm sao.
Ông không phải không kích động, chỉ là…… Sợ rằng tất cả điều này không phải là sự thật.
Ông càng lo lắng, nếu đây là thật sự, hắn sẽ trách mắng ông, không nhận người cha vô dụng bất tài của mình
Điều bất ngờ này đến quá đột ngột khiến ông không kịp chuẩn bị gì cả.
Bạch Hàng vài lần mở bàn tay ra sau đó lại nắm chặt, sau một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: “Ta có thể xem lưng của ngươi không?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nơi này cũng không có người ngoài, chờ Cố Vân Đông đóng cửa. Hắn đứng dậy quay người lại, cởi áo ra.
Bạch Hàng bình tĩnh nhìn mấy nốt ruồi đen phân bố trên lưng hắn, ông vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười, biểu tình nhất thời có chút không khống chế được.
Ông vươn tay muốn chạm vào, lại vội vàng thu về.
Ngay sau đó, ông nắm lấy áo Thiệu Thanh Viễn khoác lên, khan giọng nói: “Trời lạnh, đừng để bị cảm, mau mặc vào.”
Thiệu Thanh Viễn chỉnh lại quần áo, vừa quay người lại đã thấy hốc mắt ửng đỏ của Bạch Hàng.
Hắn suy nghĩ một chút, lại đưa ly trà trên bàn qua: “Uống miếng nước đi.”
“…… Được.” Ông có chút vui mừng nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Thiệu Thanh Viễn lại rót cho ông một ly, ông ấy lại uống cạn.
Lại rót thêm một ly, ông ấy lại uống một hơi cạn sạch.
Cho đến khi uống ba ly trà, Bạch Hàng mới hơi bình tĩnh một chút.
Ông xua xua tay, ấn Thiệu Thanh Viễn xuống ghế: “Ngồi xuống, mau ngồi xuống đi.”
Bạch Hàng cũng ngồi xuống đối diện hắn, nhắm mắt bình phục một lát, một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn mới vang lên.
“Hơn hai mươi năm trước, ta và Âm Âm thành thân, chưa đến một năm đã có con, đứa nhỏ kia lớn lên trông rất đẹp, còn rất ngoan ngoãn, thích cười, lúc cười rộ lên cả phòng đều tràn ngập âm thanh vui vẻ. Trên lưng của nó có năm nốt ruồi, chỉnh chỉnh tề tề nối với nhau thành một đường thẳng. Hai vợ chồng chúng ta đều vô cùng yêu thương nó, chờ mong nó trưởng thành, tưởng tượng thấy nó từ bi bô tập nói đến tập tễnh biết đi, lại đến khi biết đọc biết viết, cưới vợ sinh con. Thế nhưng, cuộc sống như vậy chưa đầy một năm đã bị đánh vỡ. Con của chúng ta đã bị người ta bắt cóc.”
Những chuyện này ông đã nhiều năm không nhắc tới, bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi khẽ run rẩy bàn tay.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều yên lặng lắng nghe.
Bạch Hàng cười khổ một tiếng: “Đứa con bị trộm đi, chúng ta đến một chút manh mối cũng không có. Lúc ấy, y quán Bạch gia kỳ thực còn chưa trải rộng khắp triều Đại Tấn, cha ta càng thích thu nhận học sinh, dạy dỗ những đại phu có thiên phú, y quán Bạch gia cũng chỉ có một y quán ở phủ Linh Châu. Nhưng con của chúng ta không còn nữa, triều Đại Tấn rộng lớn như vậy, biết tìm nơi đâu……”
Cố Vân Đông vô cùng chua xót, hóa ra y quán Huệ Dân của Bạch gia là vì tìm kiếm Thiệu đại ca mới mở ra ở khắp nơi.
Thế nhưng, cho dù y quán Huệ Dân trải rộng toàn bộ triều Đại Tấn, muốn tìm được một người vẫn không dễ dàng.
Hơn nữa mục tiêu là Thiệu đại ca còn quá nhỏ, Lý lão đầu lại cố ý che giấu, gần như chưa từng để huynh ấy rời khỏi huyện Phượng Khai.
Không chừng Lý lão đầu nhìn thấy y quán Huệ Dân mở khắp nơi, còn đang âm thầm đắc ý.
“Đứa nhỏ, bị mất tích ở kinh thành sao?”
Bạch Hàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, trên mặt hắn không có nhiều biểu tình, nhưng cô biết, lúc này tâm tình Thiệu đại ca hoàn toàn không cách nào bình tĩnh
Bạch Hàng tiếp tục nói: “Thời điểm đứa nhỏ bị bắt, trên người có mang một chiếc khăn. Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng vẫn không có tiến triển.”
Nói xong, ông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, do dự nói: “Cũng không biết, đứa nhỏ kia có oán hận chúng ta không, đã đánh mất nó……”
“Sẽ không.” Thiệu Thanh Viễn gần như trả lời theo bản năng.
Hốc mắt Bạch Hàng bỗng chốc đỏ lên, ông đột nhiên ngẩng đầu, lau mặt một cái.
Hồi lâu, Bạch Hàng thở ra một hơi nặng nề, lại quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Trên mặt ông mang theo vẻ ân cần xưa nay chưa từng có, trong giọng nói có một tia cẩn thận: “Có thể nói cho ta biết, mấy năm nay con sống như thế nào không?”
Trên mặt Thiệu Thanh Viễn không có biểu tình gì, nhưng cơ thể lại vô cùng căng thẳng.
Hắn mở miệng, nói: “Khá tốt.”
Cố Vân Đông mím môi, chỗ nào tốt chứ? Lý lão đầu kia cũng điên rồi, khi còn nhỏ suýt chút nữa hành hạ hắn đến chết, bị nhiều sự tra tấn như vậy, không chỉ thân thể, ngay cả tinh thần cũng bị thương tổn nặng nề, trước khi ông ta chết còn muốn triệt để huỷ hoại hắn.
Trước khi gặp được cô, Thiệu Thanh Viễn hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào đối với cuộc sống này, căn bản chỉ là thái độ sống cho qua ngày.
Bên cạnh không có lấy một người thân, người trong thôn đều gọi hắn là lang sói, sợ hãi thấy hắn tránh còn không kịp, thanh niên gần hai mươi tuổi ngay cả người làm mai cũng không có.
Rõ ràng, hắn rõ ràng có thể có cuộc sống thật tốt, được cha mẹ quan tâm dạy dỗ mà lớn lên, học y thuật mà hắn thích, làm những việc mà hắn muốn làm.
Nhưng những chuyện này, Cố Vân Đông làm sao có thể nói.
Thiệu đại ca khổ, Bạch Hàng và Thiệu Âm tìm kiếm hắn hai mươi năm không khổ sao?
Bạch Hàng rất muốn nghe Thiệu Thanh Viễn nói nhiều hơn, làm sao có thể hài lòng với hai chữ ‘khá tốt’ này đây?
Trong ánh mắt ông hiện lên tia mong chờ, Thiệu Thanh Viễn thấy thế, thân thể càng thêm căng thẳng, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Ta nhìn thấy cái khăn kia mới bắt đầu tìm kiếm cha mẹ ruột của mình. Có người nói, chất liệu của chiếc khăn này khó có được, hai mươi năm trước gia đình có được loại này cũng không nhiều lắm, bởi vì phía trên có thêu chữ Thiệu, cho nên chúng ta tìm thấy phủ Hoài Âm Hầu ở kinh thành. Nhưng Hầu phu nhân và Nhị phu nhân của Hầu Phủ đều không biết chiếc khăn này, về sau chúng ta lại gặp được một thẩm trước kia từng làm hạ nhân trong Thang phủ, bà ấy tình cờ từng thấy chiếc khăn này, chúng ta mới biết được Thiệu Âm. Vì thế tìm được đảo Lâm Tầm, gặp được người Cổ gia, biết Tuân tri phủ……”
Thiệu Thanh Viễn nói chuyện luôn luôn ngắn gọn, kể lại quá trình đi tìm người thân của hắn.
Bạch Hàng nghe đến sửng sờ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nhưng ông cũng biết, quá trình tuy rằng nói đơn giản, dọc theo đường đi lại phức tạp trùng trùng điệp điệp.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng bọn họ đã gặp nhau.
Chẳng trách hắn lại có thiên phú học y như vậy, hóa ra là do di truyền.
Tâm trạng Bạch Hàng vô cùng phức tạp, nhìn người nam nhân cao lớn trước mặt, trong lòng vừa cao hứng lại khó chịu.
Hắn còn muốn nghe Thiệu Thanh Viễn nói chuyện, bên trong lại đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Bạch Hàng lập tức đứng lên, nói một câu: “Mẹ của con tỉnh rồi, ta vào trong……”