Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 804 - Chương 804. Đừng Hận Mẹ

Chương 804. Đừng hận mẹ Chương 804. Đừng hận mẹ

Chương 804: Đừng hận mẹ

Ba người trong nhà chính đều sửng sốt một chút, Bạch Hàng ho nhẹ một tiếng: “Ta vào xem một chút.”

Bạch Hàng vừa đi, cơ thể Thiệu Thanh Viễn đang căng thẳng đột nhiên được thả lỏng.

Hắn quay người lại, đột nhiên ôm lấy Cố Vân Đông, lực đạo có chút lớn, ôm chặt cô vào lòng.

Cố Vân Đông cười, hai tay ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cũng tìm được rồi, chàng rất vui vẻ đúng không? Chúng ta đoán không sai, bọn họ thực sự rất thương chàng, phải không?”

“…… Ừm.” Vô cùng vui vẻ, lại rất khẩn trương.

Tuy rằng có xa cách và bất an, nhưng loại này, thì ra đây là cảm giác đối mặt với phụ thân, khiến hắn cảm thấy…… vô cùng vui mừng, tim đập rất kịch liệt.

Cố Vân Đông cũng rất cao hứng, cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng phấn khích của Thiệu Thanh Viễn.

“Chàng có muốn đi vào không, gặp…… mẹ chàng?”

Thiệu Thanh Viễn dừng một chút, buông cô ra nhìn vào trong phòng, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Bây giờ ta chưa thể vào, căn nguyên bệnh của bà ấy có lẽ bắt đầu từ hai mươi năm trước khi bà ấy mất con. Nếu lúc này đi vào, có lẽ sẽ là kích thích lớn với bà ấy, ngược lại bệnh càng nặng hơn, chờ một chút đi……”

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, bên trong đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ‘lách cách bịch bịch bịch’.

Ngay sau đó, Thiệu Âm đầu tóc rối bời chạy ra ngoài với đôi chân trần.

Bà trực tiếp chạy đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, bình tĩnh nhìn hắn. Nhìn một hồi, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.

Thiệu Thanh Viễn nhất thời có chút luống cuống tay chân, “Người……”

Ngay sau đó, Thiệu Âm đột nhiên duỗi tay ôm chầm lấy hắn: “Ngươi là A Dục, ngươi là A Dục, là con trai của ta, phu quân nói ngươi chính là con trai ta, hơn hai mươi năm trước ta không cẩn thận đánh mất con trai, ô ô ô……”

Thiệu Thanh Viễn không biết phải làm thế nào, ngẩng đầu nhìn Bạch Hàng đang cầm giày đi ra sau.

Bạch Hàng thở dài một hơi, đặt giày xuống đất, nói với Thiệu Âm: “Nàng mang giày vào trước đi, A Dục sẽ không chạy mất đâu.”

Thiệu Âm dùng sức lắc đầu, ôm chặt Thiệu Thanh Viễn: “Nó sẽ chạy trốn, là ta không tốt, ta không chăm sóc tốt cho nó, ta để mất nó, nhiều năm như vậy cũng không tìm được nó. Thực xin lỗi thực xin lỗi, A Dục, thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý, là mẹ không tốt, mẹ vô dụng, còn đừng hận mẹ, đừng hận mẹ……”

Hốc mắt Bạch Hàng đỏ lên, nhịn không được quay đầu đi.

Cố Vân Đông cũng cắn môi, lau lau mặt.

Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng ôm lấy vai bà, thấp giọng nói: “Không hận, không hận.”

“Sao có thể không hận.” Thiệu Âm ngẩng đầu, nhìn mặt hắn, đôi tay có chút run rẩy sờ lên: “Con nên hận ta, ta vô dụng, chẳng những không tìm được con. Thật vất vả mới gặp được, ta là mẹ lại không nhận ra con trước, suýt chút nữa lại bỏ lỡ. Rõ ràng, rõ ràng con lớn lên trông giống cha mẹ, ta lại không nhận ra con. Rõ ràng ta ở trong mộng thấy con rất nhiều lần dáng vẻ sau khi lớn lên, mỗi ngày đều nhớ con, nhưng người đứng trước mặt ta, ta lại……”

Bạch Hàng nghe xong, trong lòng không khỏi khó chịu.

Đúng vậy, con trai ruột tìm hơn hai mươi năm đứng ở trước mặt, còn ở chung nhiều ngày như vậy, lại không hề hay biết.

Ông làm cha kiểu gì? Có thể diện nào nói yêu hắn?

Cố Vân Đông lại khẽ thở dài, đôi mắt của Thiệu Thanh Viễn quả thật giống với Bạch Hàng, miệng cũng giống Thiệu Âm. Nhưng ở những chỗ khác lại không giống lắm, ai cũng không tự nhiên liên hệ hai người với nhau.

Nhưng hai người Bạch Hàng và Thiệu Âm lại vô cùng tự trách, hơn nữa khi nghĩ đến suýt chút nữa bị bỏ lỡ, trong lòng vô cùng hối hận giống như sóng triều mãnh liệt kéo đến.

Thiệu Âm ôm Thiệu Thanh Viễn khóc một hồi lâu, Bạch Hàng lo lắng bà khóc quá nhiều, chỉ có thể tiến lên đỡ bà ngồi xuống ghế: “Âm Âm, nàng bình tĩnh lại trước đi, bằng không sẽ dọa đến đứa nhỏ.”

Thiệu Âm vội vàng lau mặt, tuy bà đang ngồi nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy Thiệu Thanh Viễn.

Hắn chỉ có thể ngồi đối diện bà, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông cầu cứu, Thiệu Thanh Viễn thật sự không biết nên làm thế nào để an ủi bà.

Nhìn theo tầm mắt của hắn, Thiệu Âm mới đột nhiên nghĩ đến Cố Vân Đông ở đây, vội vươn tay kia kéo lấy cô.

“Vân Đông con cũng ngồi đi, xin lỗi, vừa rồi ta quá kích động, không để ý đến con.”

Bà quả nhiên là một người vô cùng ôn nhu, Cố Vân Đông mỉm cười ngồi đối diện bà.

Thiệu Âm ngước mắt nhìn hai người trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Chẳng trách ngay từ lần đầu gặp mặt bà đã thích tiểu cô nương này, thì ra nàng là con dâu của mình, quả nhiên trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Nhưng ngay sau đó bà lại bắt đầu khóc: “Khi các ngươi thành thân, ta thân làm mẹ lại không có ở đó.”

Bà ấy quả thật có quá nhiều nỗi khổ sở, cũng có quá nhiều tiếc nuối.

Đứa con đã tìm về, nhưng trong hai mươi năm thất lạc này, cuộc sống của hắn đã trải qua nhiều chuyện quan trọng như vậy, mà bà đều không có ở đó.

Hiện giờ tuy rằng mặt đối mặt, nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách.

Trong lòng Thiệu Âm cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn mang theo sự yêu thương và áy náy, như thể nhìn hắn không đủ.

Một lúc lâu sau, bà mới hít sâu một hơi, hỏi: “Những năm gần đây, con sống có tốt không?”

“Tốt.” Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu.

“Có thể kể với ta không?”

Vấn đề này, lúc trước Bạch Hàng hỏi qua một lần, Thiệu Thanh Viễn cũng trả lời.

Bây giờ đối mặt với ánh mắt của Thiệu Âm, Thiệu Thanh Viễn cũng không chê phiền lại nói một lần nữa.

Chỉ là đáp án vẫn ngắn gọn như cũ, căn bản không phải là điều Thiệu Âm muốn nghe.

Nhưng con trai tránh nặng tìm nhẹ trả lời, ngược lại làm cho bà suy nghĩ nhiều hơn, nước mắt lại rơi xuống: “Nhất định chịu không ít khổ đúng không? Ta nghe nói những kẻ bắt cóc sau khi bắt được người, đều sẽ dùng hết các loại thủ đoạn tàn nhẫn để làm đứa nhỏ nghe lời, dựa theo yêu cầu của bọn hắn mà làm việc. Bọn hắn có phải buộc con làm chuyện xấu hay không, còn không cho con ăn cơm, thường xuyên bị đói, cũng không mặc đủ ấm, còn muốn đánh gãy tay chân, mùa đông còn làm……”

Nghe bà càng nói càng đáng sợ, càng nói càng thương tâm, Cố Vân Đông vội vàng ngăn cản nói: “Không có, mọi chuyện không như người tưởng tượng đâu.”

“Vậy mọi chuyện như thế nào?”

Cố Vân Đông liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, xem ra có một số việc vẫn không thể tránh khỏi phải nói.

Nhưng Cố Vân Đông cũng biết Thiệu Âm giờ phút này không chịu nổi kích thích quá lớn, cho nên một số phương diện không tốt lắm vẫn nhanh chóng lược qua.

“Kỳ thật Thiệu đại ca bị một người gọi là Lương Tử bắt đi, lúc trước chúng ta đã bắt được Lương Tử kia, nhưng hắn cũng đã bị giam. Lương Tử là người thay Lý lão đầu bắt cóc hắn, Thiệu đại ca bị Lý lão đầu mang về thôn Vĩnh Phúc, sau đó lấy thân phận là con trai của Lý lão đại mà lớn lên. Lý lão đầu công bố với bên ngoài rằng mình nhặt được Thiệu đại ca ở trong núi, bởi vì cố kỵ vấn đề thanh danh, cho nên Lý lão đầu đối xử với Thiệu đại ca kỳ thật cũng không tệ lắm. Sau khi Lý lão đầu qua đời, Thiệu đại ca mới sống một mình, nhưng lúc ấy hắn cũng đã trưởng thành, có khả năng sinh tồn.”

Bạch Hàng và Thiệu Âm nghe được đều sửng sốt một chút, đúng thật là như vậy? Không có bị thế lực hắc ám nào đó mang đi, cố ý bồi dưỡng thành người xấu?

Nhưng mà……

“Lý lão đầu này là ai? Vì sao kêu tên Lương Tử kia bắt cóc con trai ta?”

Bình Luận (0)
Comment