Chương 805: Cho bọn họ một bất ngờ
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, cô nói: “Đây cũng là chỗ mà chúng con luôn cảm thấy kỳ quái.”
“Theo ý của Lương Tử, lúc trước Lý lão đầu bắt cóc Thiệu đại ca mục tiêu rất rõ ràng. Hắn bởi vì nhìn thấy đối phương là hai người, cho nên mới động thủ. Con và Thiệu đại ca cũng hoài nghi, có thể Lý lão đầu này quen biết hai người.”
Bạch Hàng nhíu nhíu mày, lại hỏi tên của Lý lão đầu, nhưng trong đầu lại không có một chút ấn tượng nào.
Ông từ trước đến nay trí nhớ không tệ, nếu ông ta thật sự có xung đột lớn với mình, không đến mức ông nghĩ không ra.
Bởi vậy ông nhìn về phía Thiệu Âm, Thiệu Âm nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể nhớ được.
“Hắn trông như thế nào?”
Trông như thế nào? Cố Vân Đông cũng không biết, nàng cũng chưa từng thấy qua.
Bởi vậy cô chỉ có thể nhờ người cầm giấy và bút than tới, để Thiệu Thanh Viễn cẩn thận miêu tả rồi cô vẽ ra chân dung người đó.
Thiệu Âm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, nhìn người trên giấy càng ngày càng rõ ràng, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc: “Vân Đông, con thật lợi hại, bức vẽ này giống như người thật vậy.”
Trên mặt Thiệu Thanh Viễn mang theo dáng vẻ tự hào: “Bản lĩnh của nàng ấy không chỉ có nhiêu đó, về sau hai người sẽ biết nương tử của con là người ưu tú như thế nào.”
Thiệu Âm nghe vậy, nhịn không được liếc nhìn Bạch Hàng, hai người đều cười.
Nhìn bộ dáng vợ chồng son ngọt ngào và ân ái này, cuối cùng Thiệu Âm cũng có một chút an ủi trong lòng.
Con trai của bà chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng vẫn gặp được một cô nương tốt như Cố Vân Đông, mặc kệ nói như thế nào, cái này cũng coi như là khổ tận cam lai, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Sau khi Cố Vân Đông vẽ xong, cô đưa cho Bạch Hàng.
Bạch Hàng vẫn không có chút ấn tượng nào, Thiệu Âm cũng như thế.
Nhưng hai người lấy lại bức tranh này: “Ngày khác ta hỏi cha một chút, xem thử có phải là người từng có thù với Bạch gia hay không.”
Nói đến Bạch gia, Bạch Hàng lập tức nói: “Đã tìm được A Dục, cha và đại ca bọn họ biết được nhất định sẽ rất vui mừng. Nếu như các con đã làm xong việc ở phủ Linh Châu, vậy chúng ta mau chóng trở về đảo một chuyến, cả nhà cũng phải đoàn tụ.”
Thiệu Âm đi theo gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, trở về đảo, ta có rất nhiều thứ muốn cho các con. Những năm gần đây, ta vẫn luôn giữ lại đồ vật năm đó, mỗi một năm, ta đều sẽ tưởng tượng con lớn lên cao bao nhiêu, sau đó may quần áo cho con, cũng không biết có mặc được không ……”
Bà không nhịn được lau lau nước mắt, lại lần nữa kéo Thiệu Thanh Viễn không buông.
Lúc Tuân tri phủ tiến vào đã nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Vẻ mặt của ông ấy lập tức trở nên kinh hãi, cái này, nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn làm trò trước mặt Bạch Hàng và Thiệu phu nhân, cũng không tốt lắm đâu, đúng không?
Cũng may ông khắc chế biểu tình của mình, thấp giọng hỏi Bạch Hàng: “Làm sao vậy? Cháu dâu tỉnh dậy, nhận nhậm người?”
“Không phải, đây là con trai của chúng ta, tìm được rồi.” Bạch Hàng mỉm cười mở miệng, trong giọng nói không che giấu được sự hưng phấn và kích động.
Tuân tri phủ khiếp sợ nhìn ông: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Bạch Hàng giải thích ngắn gọn về thân phận và quá trình nhận lại Thiệu Thanh Viễn.
Tuân tri phủ nghe đến sững sờ, chỉ cảm thấy cực kỳ khó tin, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Ông trầm mặc, đột nhiên vỗ vai Bạch Hàng, cảm thán nói: “Chúc mừng cả nhà các ngươi đoàn viên, nhiều năm khổ sở như vậy cuối cùng cũng không uổng công. Lão gia nhà bên kia còn chưa biết đúng không? Ta sẽ lập tức gửi thư cho bọn họ, bọn họ nhận được chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Bạch Hàng xua xua tay: “Không cần, chúng ta sẽ sớm trở về đảo, đến lúc đó cho bọn hắn một bất ngờ.”
Tuân tri phủ nghe vậy, gật gật đầu: “Được, chuyện vui lớn như vậy, ta cũng không giữ các ngươi lại. Nhưng đêm nay vẫn phải mở tiệc chúc mừng, ta sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn ngon, cả nhà các ngươi cứ từ từ trò chuyện.”
“Đa tạ Tuân bá phụ.”
Tuân tri phủ cười ha ha, tầm mắt dừng trên người Thiệu Thanh Viễn, lúc trước cũng không quá chú ý, hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, Thiệu Thanh Viễn này tuổi còn trẻ đã trở thành đại phu, không hổ là cháu trai của Bạch thần y.
Ông ấy nhìn Thiệu Âm đang kích động rơi nước mắt, vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu người tìm được rồi, vậy bệnh của chất tức có phải cũng coi như tốt lên không?”
Nói tới đây, Bạch Hàng cau mày, ông lắc đầu: “Cũng chưa biết, có lẽ là như vậy. Nhưng ít ra, sẽ được cải thiện.”
Cứ từ từ, ông tin tưởng sẽ sớm có thể tốt lên.
“Chất tức mới vừa bị bệnh nặng, vẫn không nên kích động quá mức, để chất tức nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày phục hồi cơ thể mới là quan trọng nhất. Cuối cùng cũng tìm được con trai rồi, con dâu cũng có, cháu trai, cháu gái cũng không còn xa.” Tuân tri phủ nói.
Bạch Hàng gật gật đầu, Thiệu Âm quả thật vừa trải qua cảm xúc quá lớn, bệnh tình bà vừa mới tái phát, trước mắt nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
Bởi vậy ông nhanh chóng bước tới khuyên Thiệu Âm nghỉ ngơi.
Chỉ là Thiệu Âm làm sao nỡ, căn bản không muốn buông con trai ra, ai khuyên cũng vô dụng.
Tình huống như vậy kéo dài đến buổi cơm chiều, Tuân tri phủ gọi người chuẩn bị đồ ăn, bản thân lại không tới, muốn để gia đình bọn họ ăn một bữa cơm đoàn viên nên lấy cớ công vụ bận rộn, để lại không gian cho bọn hắn.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người mới cáo biệt Tuân tri phủ, rời nha môn tri phủ, trở về biệt viện Bạch gia.
Hôm nay cảm xúc Thiệu Âm thay đổi quá nhanh, trên đường mệt mỏi chịu không nổi, chờ đến nhà, dưới sự khuyên bảo của Thiệu Thanh Viễn, cuối cùng trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Hàng dỗ Thiệu Âm ngủ một hồi mới đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra mới phát hiện hai người Thiệu Thanh Viễn còn đang đợi ở bên ngoài, ông bước đến vỗ lên vai Thiệu Thanh Viễn: “Làm sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Ngày mai còn phải dậy sớm để trở về đảo, đừng để quá mệt mỏi.”
Thiệu Thanh Viễn cũng không buồn ngủ, cảm xúc của hắn tuy rằng không lộ ra ngoài như Thiệu Âm, nhưng cơ thể vẫn duy trì cảm giác hung phấn.
Kỳ thực hắn rất thích nghe Thiệu Âm và Bạch Hàng nói chuyện, cái loại cảm giác cả trái tim đều nhói nhói và trương trướng trong lòng, trước nay hắn chưa từng cảm nhận qua, rất đặc biệt, cũng rất…… Hạnh phúc.
“Chúng con muốn hỏi một số chuyện.”
Bạch Hàng kinh ngạc, dẫn bọn họ sang một bên ngồi xuống: “Nào, uống một ly trà trước, muốn hỏi cái gì, cứ việc hỏi.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng vào trong phòng, thở ra một hơi, hỏi: “Bệnh của bà ấy, có phải là do mất…… nguyên nhân là do mất con đúng không?”
Động tác trên tay Bạch Hàng dừng lại, ngước mắt nhìn hắn một cái.
Đứa nhỏ này, thì ra trong lòng vẫn luôn nhớ tới bệnh tình của Âm Âm. Cho dù ít lời nhưng tâm địa lại mềm.
Bạch Hàng nhìn hắn có chút vui mừng, hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhưng sau đó ông ấy nói: “Kỳ thật cũng coi như là một nửa, một nửa đi.”
“Một nửa? Vậy còn một nửa nguyên nhân là gì?” Thiệu Thanh Viễn nhíu mày.
Bạch Hàng uống một ngụm trà: “Chuyện năm đó, các con cũng coi như đã biết một phần. Các con cũng biết, Âm Âm là đích nữ của phủ Hoài Âm Hầu, lấy thế lực của phủ Hoài Âm Hầu năm đó, thân phận của Âm Âm có thể nói là vô cùng tôn quý.”
Đích nữ của Hầu phủ ở kinh thành nổi tiếng tài hoa, dung mạo xinh đẹp, tính tình ôn hòa, trong kinh thành có rất nhiều công tử muốn cưới bà làm vợ.
“Đáng tiếc, thanh danh này, có đôi khi cũng là một loại liên lụy.”