Chương 806: Dã tâm của lão Hầu gia
Thanh danh của Thiệu Âm, một phần là vốn có của nàng, nhưng cũng có một phần, là Hoài Âm Hầu phủ cố ý dựng nên.
Về phần nguyên nhân, đương nhiên là vì tiền đồ của Hầu phủ.
"Lão Hầu gia năm đó quả thật cũng được coi là một người có dã tâm rất lớn, ông ta muốn Hầu phủ trở nên lớn mạnh hơn, nhưng ông ta rất nhanh đã phát hiện, hai đứa con trai của mình có tư chất bình thường. Tương lai khi phủ Hoài Âm Hầu giao vào tay bọn họ, có thể duy trì được vẻ huy hoàng ngày xưa coi như cũng đã không tệ rồi.”
Vì thế lão Hầu gia vì Hầu phủ, liều mạng muốn sinh thêm một đứa con trai, một người thừa kế có năng lực chống đỡ cho Hầu phủ.
Đáng tiếc, năm đó thân thể ông ta bị thương, ngoại trừ hai đứa con trai trưởng với một thứ tử nhát gan được nhận nuôi ra, thì không có khả năng có thêm con trai nữa.
Con trai không trông cậy vào được, lão Hầu gia lại chuyển ánh mắt lên trên người con gái.
Mà Thiệu Âm, mặc dù là nữ nhi nhưng bản thân còn ưu tú hơn nhi tử, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú tinh thông thì không nói, người còn rất xinh đẹp.
Nữ nhi như vậy, chỉ cần gả cho một vị phu quân tốt chức cao vọng trọng, thì tương lai còn lo Hầu phủ không có người che chở hay sao?
Lão Hầu gia bắt đầu chọn lọc người để tuyển con rể, trong đó có tam hoàng tử chính là người mà năm đó tiên hoàng yêu thương nhất.
Ông ta bắt đầu tìm cơ hội tiếp xúc với tam hoàng tử, mưu đồ gả Thiệu Âm cho Tam hoàng tử để trở thành hoàng tử phi. Ông ta cảm thấy, lấy tình yêu của tiên hoàng đối với Tam hoàng tử, tương lai hắn rất có khả năng kế thừa sự nghiệp.
Việc này, rất nhanh đã bị Thiệu Âm phát hiện ra.
Thiệu Âm căn bản không muốn gả vào hoàng gia, càng không muốn trở thành quân cờ trong tay phụ thân, đương nhiên kiên quyết phản đối.
Hết lần này tới lần khác tên Cổ Kính Nguyên kia lại luôn tới góp vui, tới cửa cầu hôn thì không nói, còn nói với lão Hầu gia rằng mình với Thiệu Âm tình đầu ý hợp.
Lão Hầu gia tuy rằng không tin, nhưng ý niệm gả Thiệu Âm cho Tam hoàng tử càng tăng lên, nói với bên ngoài là muốn chọn con rể cho Thiệu Âm, kỳ thật là muốn truyền đạt tin tức cho Tam hoàng tử.
Khi đó Tam hoàng tử đối với Thiệu Âm cũng có hảo cảm, nhưng mẫu phi của hắn lại hy vọng hắn cưới một phi tử có thể trợ giúp cho hắn.
Tam hoàng tử cưới Thiệu Âm, được, nhưng chỉ có thể là trắc phi. Lão Hầu gia đương nhiên không đồng ý, lúc đó thân phận của ông ta cũng không thấp, làm sao có thể cho phép nữ nhi làm trắc phi? Hơn nữa, trắc phi thấp hơn một bậc, tương lai Tam hoàng tử đăng cơ, trắc phi lại không thể thành hoàng hậu.
Nhưng mà trong khi hai bên giằng co, Thiệu Âm đã bị Cổ Kính Nguyên bắt đi.
Mong muốn của lão Hầu gia thất bại, cỗ lửa giận trong lòng thiếu chút nữa phun ra.
Hơn nữa tên Cổ Kính Nguyên đáng chết còn nói Thiệu Âm đã bỏ trốn cùng hắn, mặc dù lão Hầu gia đã khống chế được tin đồn ngay lúc đó. Nhưng tai mắt của tam hoàng tử ở mọi nơi, làm sao có thể không nghe được chuyện này?
Hắn cảm thấy bản thân mình bị nhục nhã, nên đã đổ tất cả sai lầm lên đầu lão Hầu gia.
Phủ Hoài Âm Hầu, từ lúc đó đã dần xuống dốc.
Lão Hầu gia tuyên bố Thiệu Âm đột nhiên bệnh mà chết, cũng bắt tay vào thu thập Cổ gia.
Đáng tiếc Cổ gia phạm sai lầm không đến mức phải chết, phương thức định tội của tiên hoàng lại rất tùy ý, hơn nữa Cổ gia tự mình chạy chọt, nên cuối cùng cũng chỉ bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm.
Cố Vân Đông nghe đến đây, không nhịn được mà nặng nề thở ra một hơi.
Vị lão Hầu gia phủ Hoài Âm Hầu này, với điều mà cô nghe được dường như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bên ngoài nghe đồn lão Hầu gia làm việc chính trực quả cảm, người cũng cơ trí, một mình chống đỡ Hầu phủ lớn như vậy, cũng làm cho Hầu phủ phát triển mạnh mẽ.
Nhưng giờ phút này nghe được một mặt khác của ông ta, Cố Vân Đông lại không nhịn được mà thở dài.
Muốn nói lão Hầu gia cũng không tính là xấu xa, đa số nhà quyền quý trong kinh thành đều có dã tâm, ai mà không muốn gia tộc của mình mãi trường thịnh không suy? Nhưng vì bất đắc dĩ, đời sau lại thua kém nên mới phải mở ra con đường khác.
Nhưng suy nghĩ đã xấu thì xấu luôn của lão Hầu gia tiến vào trạng thái cực đoan, dã tâm của ông ta quá mức bành trướng, lại trực tiếp vươn tay đến quốc trượng. Ông ta nuôi lớn nữ nhi, cho ăn sung mặc sướng sống một cuộc sống thoải mái, lấy hôn nhân để hy sinh thay gia tộc thì sao? Ai mà không như vậy?
Nhưng người quyền quý, cũng kiêng kỵ nhất là tham dự vào tranh đấu hoàng thất, nhất là ánh mắt không được chọn nhầm người, như vậy không phải vì gia tộc phồn thịnh, mà còn kéo cả gia tộc cùng nhau chôn cùng.
Cũng may ông ta không thành công, Tam hoàng tử năm đó, đã sớm nhập thổ, Tam hoàng tử phi cũng không có kết cục tốt.
Nhưng mặc dù như thế, oán trách của lão Hầu gia đối với Thiệu Âm cũng không ít.
Ông ta thực sự coi như không có đứa con gái này.
Thiệu Âm sau khi bị Cổ Kính Nguyên đưa đến phủ Linh Châu, lại gặp Bạch Hàng.
Thoát khỏi ma trảo, Thiệu Âm đương nhiên muốn sớm trở lại kinh thành đoàn tụ với người nhà.
Chỉ là lúc đó chân nàng ấy bị gãy, hoàn toàn không thể đi được, chỉ có thể dưỡng thương cho tốt trước.
Nhưng nàng có viết thư về, Bạch Hàng đã nhờ người đưa đến kinh thành rồi.
Kinh thành bên kia sau khi nhận được thư lại không có bất kỳ hồi âm nào, chân Thiệu Âm chậm rãi khỏe lên, nhưng sớm chiều ở chung với Bạch Hàng, hai người cũng dần dần có tình cảm.
Lúc này, Bạch Hàng cho người đi nghe ngóng tin tức từ kinh thành cũng trở về.
Thiệu Âm ở kinh thành... Đã là một người chết rồi.
Đây là lão Hầu gia chính miệng nói, hiện giờ cũng đã hạ táng, nhập thổ vi an, ngay cả hộ tịch cũng đã tiêu hủy rồi.
Thiệu Âm nghe xong cả người đều trầm xuống, nàng không cam lòng, lại viết một phong thư đưa đến Hoài Âm Hầu phủ.
Lúc này lão Hầu gia lại trả lời thư, nhưng lời nói kiên định, nói nữ nhi Thiệu gia đã qua đời, cho dù nàng trở về, Hầu phủ cũng sẽ không nhận. Thiệu Âm hoàn toàn trở thành người không nhà để về.
Bạch Hàng không đành lòng, đưa nàng về đảo, và dưới sự chứng kiến của Bạch thần y, hai người thành thân.
Sau đó, hai người có con, đặt tên là Bạch Chi Dục, cũng chính là Thiệu Thanh Viễn bây giờ.
Mà lúc Thiệu Thanh Viễn một tuổi, Thiệu Âm nghĩ lão Hầu gia không còn tức giận như vậy nữa, nàng vẫn muốn về nhà, muốn thăm cha mẹ và huynh đệ, nói cho bọn họ biết, nàng đã gả cho người ta và có hài tử.
Bạch Hàng cũng muốn gặp bọn họ, ai ngờ hai người vừa đến kinh thành nghỉ ngơi, đã gặp phải bọn buôn bán trẻ con.
Thiệu Thanh Viễn bị Lương tử bắt đi, Thiệu Âm lại bất lực, trơ mắt nhìn đứa nhỏ biến mất trước mặt mình.
Bạch Hàng nói xong, đột nhiên lau mặt, châm chọc nói: "Hài tử bị bắt cóc ở kinh thành, Âm Âm là nữ nhi của phủ Hoài Âm Hầu, lão Hầu gia năm đó ở kinh thành có quyền thế, chỉ cần ông ta đưa tay ra, có lẽ hy vọng tìm được hài tử sẽ rất lớn. Nhưng khi chúng ta tới cửa cầu cứu thì ông ta đã trực tiếp đuổi ra khỏi phủ Hoài Âm Hầu, thậm chí còn cay nghiệt nói đây là mạng của Thiệu Âm, nói Thiệu gia không có nữ nhi như vậy, Thiệu Âm đã sớm chết, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện.”
“Hắn nói Âm Âm không biết liêm sỉ, không có cha mẹ làm mai chứng kiến mà đã gả cho ta, cho nên hài tử của nàng cũng không được ông trời thừa nhận, nàng bị báo ứng, đời này của nàng nhất định sẽ không có kết quả tốt. Điều tương tự cũng xảy ra với đứa trẻ.”
Lời nói của lão Hầu gia cực kỳ khó nghe, tâm bệnh của Thiệu Âm phát ra do đứa nhỏ mất tích đã dần lắng xuống, nhưng nguyên do phát bệnh là do lão Hầu gia kích thích.
Lúc đó chính là thời điểm mà Thiệu Âm tự trách mình nhất, trạng thái cả người đã gần như sụp đổ, lời nói của lão Hầu gia giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim đã vỡ vụn của nàng, làm cho nàng hôn mê tại chỗ.
Từ đó về sau, căn bệnh của Thiệu Âm dần nặng lên.
Hàng năm cứ đến tháng hai mà Thiệu Thanh Viễn mất tích này, nàng sẽ phát bệnh, mãi cho đến bây giờ.