Chương 810: Chúng ta hãy đóng cửa trong một năm đi
"Sao không vội, ta đã lớn tuổi rồi, còn có rất nhiều bản lĩnh muốn truyền cho hắn đây. Thanh Viễn à, nếu ta là ông nội của cháu, vậy cháu phải nghe lời ta. Bắt đầu từ hôm nay, đi theo ta bế quan, học tập y thuật thật tốt, ông nội sẽ truyền lại toàn bộ bản lĩnh này cho cháu, ít nhất một năm mới có thể đi ra."
Một năm???
Khóe miệng mọi người co giật một chút, Thiệu Thanh Viễn giữ chặt Bạch lão gia tử hưng phấn quá mức, bất đắc dĩ nói: "Ông nội, cháu còn phải về phủ Tuyên Hòa."
“Trở về nơi đó làm gì? Nơi này là nhà cháu, sau này cháu ở đây là được rồi, viện tử trong phủ tùy cháu chọn.”
Thiệu Thanh Viễn: "Mẹ của Vân Đông còn chờ chúng cháu lấy Bạch mộc tử trở về chữa bệnh.”
Bạch lão gia tử sửng sốt, sau một khắc vỗ mạnh đầu mình một cái: "Đúng vậy, hình như cháu đã thành thân rồi."
Mọi người "..."
Bạch lão gia tử vội vàng chạy đến trước mặt Cố Vân Đông, lôi kéo cô nói: "Thiếu chút nữa quên cháu dâu, Vân Đông cháu cũng tới đây, cháu hiện tại là cháu dâu Bạch gia ta, vậy cha mẹ cháu và chúng ta cũng là người một nhà. Bệnh của mẹ cháu là quan trọng nhất, quả thật phải chữa khỏi trước mới được.”
Ông suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không như vậy đi, chờ bệnh của mẹ cháu khỏi hẳn, các cháu lại tới đây, mang theo cha mẹ cháu cùng nhau đến đảo làm khách, thế nào? Sau đó để cho Thanh Viễn bế quan một năm.”
Bạch Hàng không nhịn được vuốt trán, kéo Bạch lão gia tử một cái: "Cha, Thanh Viễn có việc phải làm, hắn ở phủ Tuyên Hòa ở kinh thành cũng có công việc buôn bán, Vân Đông cũng vậy, hai người đều rất bận rộn, làm sao có thời gian bồi cha ở trên đảo này một năm?”
“Buôn bán thì có thể chậm rãi làm, giao cho người khác làm, sao có thể quan trọng bằng việc học hỏi bản lĩnh y thuật được? Thiên phú như hắn, trước kia đã lãng phí gần hai mươi năm, hiện tại càng nên tranh thủ thời gian để đạt tới đỉnh cao, có hiểu không?”
Bạch Hàng nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, lập tức kéo Bạch lão gia tử đi vào góc, nhỏ giọng mở miệng: "Cha, chúng con thật vất vả mới nhận lại con trai, đúng là muốn một nhà đoàn tụ, bù đắp thật tốt những ngày trước kia bỏ lỡ. Nhưng cũng không thể hạn chế tự do của vợ chồng nhỏ người ta đúng không? Bây giờ nó đã lớn như vậy, có suy nghĩ của riêng mình, nó thích học y, nhưng cũng thích mở cửa hàng để kiếm tiền, chúng ta không thể thay hắn lựa chọn được. Nói sau đi..."
Giọng của ông không khỏi đè xuống, càng thêm nhỏ: "Cha lôi kéo Thanh Viễn học y, vậy Vân Đông làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để con bé bỏ lại người nhà, bỏ lại bằng hữu và những người đang làm việc, ở trên đảo này cả ngày không có việc gì làm sao? Hay lại để con bé ra đảo làm chuyện của mình, đôi phu thê nhà người ta vừa mới thành thân đã tách ra hai nơi? Cha, cha không muốn ôm chắt, con còn muốn ôm cháu trai.”
Bạch lão gia tử trong nháy mắt bị nói đến á khẩu không nói nên lời, cái này...
Ông đúng là muốn lôi kéo Thiệu Thanh Viễn nghiên cứu y thuật thật tốt, tiểu tử này đừng nhìn hắn không nói chuyện, nhưng đầu óc rất linh hoạt, so với Bạch Hàng còn thông minh hơn, là mầm non tốt nhất ông nhìn thấy sau nhiều năm như vậy.
Nhưng Bạch Hàng nói đúng, ông thật vất vả mới nhận lại cháu trai, không thể dọa hắn chạy mất.
Bởi vậy chỉ có thể khó xử gật đầu: "Được, vậy, vậy nghe con."
Bạch Hàng thở phào nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: "Ông nội con trêu đó, không cần phải bế quan. Hơn nữa, chuyện mẹ Vân Đông bên kia cũng rất quan trọng. Nhưng trước khi các con đi, vẫn phải ở nhà mấy ngày, con là người Bạch gia, ít nhất cũng phải chờ bái từ đường tổ tông, sau đó lên gia phả mới được đi.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Con hiểu."
“A Dục, đến lúc đó mẹ cùng con đi phủ Tuyên Hòa." Thiệu Âm đột nhiên mở miệng: "Làm mẹ của con, dù sao ta cũng phải đi gặp thông gia.”
Thuận tiện, bà vẫn muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của A Dục khi còn bé, cùng với nơi hắn từng sống.
"Được." Thiệu Thanh Viễn cười gật đầu một cái.
Thiệu Âm muốn đi, Bạch Hàng đương nhiên cũng sẽ không ở lại.
Bạch đại gia nghe đến đó, ngược lại không khỏi nhíu mày: "Nhị đệ cũng đi? Vậy kỳ thảo luận y học hai tháng sau phải làm thế nào?"
Đại phu nhân đụng ông một cái, nhỏ giọng nói: "Thời điểm tất cả mọi người đang vui vẻ, ông không cần hắt nước lạnh như vậy. Hiện tại chuyện khác đều không bằng A Dục, thảo luận y thuật còn có cha ở đây, ông lo lắng cái gì?”
Bạch đại gia nghĩ thấy cũng đúng, cười gượng một tiếng không nói lời nào. Cố Vân Đông có chút tò mò: "Hai tháng sau thảo luận y thuật? Đó là cái gì?”
"A, đây là đại sự của Bạch gia." Thiệu Âm giải thích: "Đệ tử của phụ thân rất nhiều, những năm gần đây trải rộng khắp triều Đại Tấn, nếu ngay cả đại phu được phụ thân chỉ đạo cũng tính, đại khái có hơn trăm người. Những đại phu này mỗi ba năm đều đến phủ Linh Châu một lần, tiến hành thảo luận y thuật, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, gặp phải bệnh nan y mọi người cùng nhau giải quyết. Đây là do phụ thân quy định, những năm qua đều là phụ thân cử hành, mấy lần trước bắt đầu do cha chồng con chủ trì đại cục.”
Đúng thật hơn trăm đại phu này, không phải ai cũng sẽ đến, có người vừa lúc đi vào núi sâu hái thuốc không kịp đến, trường hợp này sẽ đưa thư tới trước, mọi người đều hiểu.
Nhưng trên cơ bản tất cả mọi người sẽ tránh khoảng thời gian này, dù sao ngày đó Bạch thần y sẽ tự mình có mặt, cực kỳ đáng quý.
Cố Vân Đông bừng tỉnh, lập tức con ngươi có chút sáng ngời.
Hàng trăm đại phu từ khắp nơi trên đất nước, kinh nghiệm sẽ rất phong phú.
Đối với phu quân cô mà nói, đây là cơ hội học tập rất khó có được, dù sao ba năm một lần, nếu như bỏ lỡ, đúng là có chút đáng tiếc.
Nhưng Cố Vân Đông cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi, cô biết lựa chọn của Thiệu đại ca.
Ai biết Bạch lão gia tử nghe đến đó, lại đột nhiên vung tay lên, nói: "Việc này dễ làm, sửa địa điểm là được.”
“Thay đổi?” Đại phu nhân kinh ngạc.
Bạch lão gia tử gật đầu: "Dù sao phủ Linh Châu cách phủ Tuyên Hòa cũng không xa, để bọn họ đi phủ Tuyên Hòa là được, vừa lúc còn hai tháng, cũng đủ thông báo cho bọn họ. Hơn nữa nhân cơ hội này, có thể giới thiệu thân phận Thanh Viễn cho mọi người, để cho hắn gặp chư vị sư thúc sư bá.”
Nói xong ông sờ sờ cằm mình, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
"Lại nói tiếp, ta cũng đã nhiều năm chưa từng đi qua phủ Tuyên Hòa, nhân dịp này, ta cũng đi dạo một vòng." Nói xong gật gật đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, nhưng trong tay ta còn có chút việc. Như vậy, lão nhị các ngươi đi trước, chờ ta làm xong, ta lại đến y quán Huệ Dân phủ Tuyên Hòa tìm các ngươi."
Bạch đại gia vừa nghe, cũng hưng phấn mở miệng: "Cha, con đi cùng cha.”
“Có chuyện của con sao?” Bạch lão gia tử tức giận trừng mắt nhìn ông ấy một cái: "Ta đi rồi, nhị đệ con đi rồi, Bạch phủ này không cần người trông coi sao?"
Bạch đại gia: "..."
Thân là trưởng tử, quả nhiên trách nhiệm trọng đại ah.
Chuyện cứ như vậy định ra, hạ nhân cũng đến thông báo dùng cơm.
Dù sao cũng là đại hỉ sự, bữa tối cả nhà đều rất vui mừng.
Bạch lão gia tử và Bạch đại gia thậm chí còn đào rượu trân quý nhiều năm từ dưới đất ra, uống đến không biết đông tây nam bắc gì nữa.